[AMV] Thương mấy cũng là người dưng

Tình yêu vốn dĩ mong manh, chỉ một lần lỡ chênh chao là đã thành dĩ vãng. Người vội vàng quay lưng mấy khắc rồi đã là người xưa. Là duyên phận là số kiếp giống như giọt nắng bên thềm lúc chiều tà, lung linh lắm, rực rỡ lắm nhưng rồi ngay phút ấy thôi tắt lịm trong màn tối phía chân trời, mà chẳng thể nào gọi được nắng về đây
Chúng ta đã kết lại những năm tháng yêu thương đó. Cho dù là nhẹ nhàng hay bão nổi thì vẫn chỉ còn là những ngày tháng đã qua. Dĩ vãng sẽ chẳng bao giờ sống lại. Quá khứ vẫn như là những giọt mưa trên mái buồn, đã rơi xuống là tan vỡ.Sau khi chia tay, tới khi gặp lại, cũng chỉ đành gọi nhau là "người dưng"
Buồn thật nhỉ, người ta gặp được nhau, đến với nhau, rồi lại từ bỏ như những người chưa bao giờ liên quan đến phần đời của nhau. Tự mình hỏi lòng rằng tại sao lại lìa bỏ, tại sao nỡ lãng quên, tại sao xưa thương nhiều mà giờ đã lạ xa, tại sao lại chối từ làm phần đời còn lại duy nhất của nhau?...Tại sao? Những câu hỏi cứ mãi đọng trong lòng
Hỏi đã đời, rồi cũng có ai trả lời cho mình đâu? Nên đành tự trấn an lòng: Thương mấy cũng là người dưng!
Chẳng phải thế sao? Trước lúc chúng ta từng có với nhau những gì gọi là kỷ niệm, tụi mình cũng chỉ là hai người dưng điềm nhiên băng qua đoạn đời nhau cả. Và khi cuộc yêu này đã khép lại xong xuôi phận sự, chúng ta trở về thân phận cũ trước đó của mình. Đơn giản thế mà sao cứ chấp nhất so đo?
Dẫu gì cũng chỉ là một danh xưng, một tên gọi. Cái quan trọng hơn cả vẫn là hiểu ra, tình thương dành cho một người dưng xa lạ, ngay từ đầu đã là liều lĩnh. Tình cảm vẫn luôn là một thứ lỗi lầm tinh khôi và hoàn toàn cam tâm của tuổi trẻ. Thế nên bất kể bao lần sai, bao lần tổn hại chính lòng mình, thì chúng ta vẫn bất chấp yêu và bất hối tiếc! Và dẫu có phải tự ủi an lòng mình "Thương mấy cũng là người dưng" bao nhiêu lần chăng nữa, chúng ta rồi cũng sẽ thương. Còn thương. Nhiều như đã từng
 
Top