Bạn sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ?

Bạn sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ?
Anh cũng không còn nhớ ai đã nói với mình như vậy? Nhưng anh chắc một điều, người đó đã đúng. Mỗi buổi sáng, khi anh thức dậy và bước ra đường, anh có thể đi sang phải, đi sang trái, hay đi thẳng. Cũng như đứng trước mọi khó khăn, ta đều có cách giải quyết, vấn đề là ở chỗ, ta sẽ chọn cách giải quyết nào? Và quan trọng hơn, là đừng bao giờ hối hận với cách giải quyết của mình. Vì, đó là cuộc sống.
Anh đã từng có những lựa chọn của mình, và đã từng thốt lên rằng: “Giá mà... mình sẽ...” Đó là khi chúng ta chia tay, và anh hối tiếc về lựa chọn của mình. Vì anh biết mình đã sai khi nói lời chia tay. Anh đã từng rất nuối tiếc, cho đến khi nhanh chóng nhận ra rằng, mọi thứ đã qua sẽ không bao giờ có thể thay đổi được. Bởi vì một điều chắc chắn, thời gian là thứ không bao giờ có thể quay trở lại. Anh đã lựa chọn, và dù đúng, dù sai, anh vẫn phải chấp nhận lựa chọn của mình. Vì đó là cuộc sống.
yeu1.jpg

Ảnh minh họa
Dù chỉ còn một mình sau cuộc tình cũ...
Để anh kể em nghe câu chuyện về cậu bạn thân. Đó là vào khoảng thời gian cách đây khá lâu, cậu ấy đã yêu một người con gái. Cô ấy không thật sự quá xinh đẹp, nhưng đáng yêu và vui tươi. Cô có một tính cách mà anh chàng thường tìm kiếm, luôn lo lắng, chia sẻ và chu đáo với mọi người. Họ đến với nhau, một cách hoàn toàn tự nhiên. Nhưng rồi họ nhận ra rằng, cuộc tình của họ sẽ chẳng bao giờ đi tới đích cả. Bởi cả hai có những chướng ngại, mà vì một vài lý do nào đó, họ sẽ không thể vượt qua.
Cuộc sống mà – Cậu ấy đã nói vậy khi anh hỏi thăm - Đôi khi có những chuyện mà mình bắt buộc phải lựa chọn, dù đó là những điều mình không muốn.
Thế là hai người chia tay. Dù cậu ấy rất buồn, nhưng vẫn không bao giờ hối hận vì đã yêu người con gái đó, một cách hoàn toàn vô điều kiện, cứ như thể, cậu ấy chưa từng biết yêu ai ngoài cô ấy. Cậu ấy rất buồn nhưng không hờn giận bất cứ điều gì, bởi đó là điều mà cậu ấy đã lựa chọn, và điều đó tốt hơn cho cả hai. “Như cây Xương Rồng vẫn xanh cho dù giữa sa mạc nắng cháy” – Cậu ấy kết luận.
Anh đã từng rất khâm phục tình yêu của họ, bởi đôi khi anh đã không dám lựa chọn những điều mà anh nghĩ rằng SẼ KHÔNG có lợi cho mình. Anh đã không dám lựa chọn những điều mà anh nghĩ rằng mình CÓ THỂ sai, rằng một ngày nào đó anh SẼ PHẢI hối tiếc. Nhưng anh đã không biết, mọi lựa chọn đều có giá của nó. Mọi con đường đều dẫn tới đích, nhưng ta sẽ chọn con đường nào?
Thì cũng hãy cứ yêu em nhé.
- Cậu sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ? - Anh đã từng hỏi cậu ấy như vậy.
- Tất nhiên – Cậu ấy trả lời - Cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước mà, tớ đã có những lựa chọn, có thể không đúng, nhưng đó là lựa chọn của tớ. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn, có thể tớ đã lựa chọn sai, nhưng rồi tớ sẽ có những lựa chọn đúng. Điều quan trọng là tớ dám lựa chọn, và bằng lòng với lựa chọn của mình. Tình yêu không thành là một bất hạnh, nhưng không dám yêu ai lại còn bất hạnh hơn.
Bây giờ thì anh đã nhớ ra người nói với mình câu nói đó, và anh đã biết rằng mình nên biết lựa chọn và đừng hối hận về lựa chọn của mình, vì đó là cuộc sống. Cứ lựa chọn, khi cuộc sống còn cho ta cơ hội.
Và vì thế, anh viết những dòng này cho em. Không phải để xin lỗi, không phải để nuối tiếc, không phải để giãi bày hay giải thích. Chỉ là muốn nói với em rằng: "Hãy cứ yêu, cứ lựa chọn, đừng có lo sợ, rụt rè hay hối hận..."
  • Gửi từ email Giun Meotom - meotomgiun@
yeu2.jpg

Ảnh minh họa

Để tiếp nối chương trình mời bạn đến với câu chuyện Đừng đánh mất đi hạnh phúc thực sự của mình của tác giả Tíc Thí. Đôi khi trong cuộc sống bạn không biết trân trọng những yêu thương hiện tại để rồi khi mất đi bạn mới nhận ra đâu là hạnh phúc thực sự. Mời bạn lắng nghe vả chia sẻ
Đừng đánh mất đi hạnh phúc thực sự của mình!

- Anh không có gì để nói với em à? – Huyền quay người lại nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấy.
Rồi nhìn đôi mắt ấy cụp xuống buông một chữ “Không”
Sáng nay, Huyền trang điểm rất kĩ và đậm, cô ngồi trước bàn trang điểm của mẹ mình gần 2 tiếng đồng hồ chỉ để đắp lên mặt mình thật nhiều thứ mĩ phẩm, son môi cô cũng cố tình chọn màu đỏ tươi, cẩn thận bôi đi bôi lại, đôi mắt của cô bình thường đã đẹp bởi hàng mi dài cong vút, giờ cũng được cô make up đậm hơn. Bộ đồ hôm nay cô chọn cũng cùng style với khuôn mặt đã trang điểm của cô, một chiếc váy đen sành điệu để lộ đôi vai trần quyến rũ. Nhìn mình trong người cô nở một nụ cười buồn.
Đến chỗ hẹn thì Hùng đã ngồi chờ cô bên ly café đen - như mọi lần. Cô bước vào và phớt lờ đi cái nhìn thoáng chút ngạc nhiên của Hùng. Huyền ngồi xuống và lập tức một ly cafe được đặt xuống.
Hai người họ ngồi lặng nhìn hai ly café hồi lâu, rồi Hùng lên tiếng.
-Em vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ? – nói ra câu đấy nhưng trong lòng Hùng lại là một thứ cảm giác xa lạ trái ngược hẳn.
-Anh thấy thế à? – Vẫn tính cách ấy, Huyền vẫn trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác.

yeu3.jpg

Ảnh minh họa
Cuộc gặp gỡ lại rơi vào im lặng, Huyền đứng dậy ra về.
Câu trả lời “không” ấy không có gì đáng ngạc nhiên, Huyền biết anh sẽ trả lời như thế, nhưng hai dòng nước mắt nóng hổi đang chảy ra từ đôi mắt được trang điểm kĩ thì Huyền không thể kìm nén nổi.
Hai người đấy, họ xa nhau một năm trời. Tình yêu của họ bắt đầu vào mùa xuân, chỉ ở bên nhau được 4 ngày thì Hùng đi xa cùng với những hứa hẹn, những kỉ niệm ngọt ngào mà cả hai ngỡ rằng tình yêu sẽ mãi mãi, rằng khi gặp lại nhau họ sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Thời gian đầu họ vẫn liên lạc với nhau, nồng nàn và ấm áp là những cảm xúc đầy ắp trong lòng Huyền mỗi sáng thức dậy. Rồi họ liên lạc thưa dần, không ai nói với ai, Huyền nghĩ đối phương bận rộn. Huyền đã suy nghĩ, đã khóc rất nhiều, những ngờ ngợ nghi ngờ không nói ra, tình yêu mà cô kì vọng giờ rơi vào im lặng. Cô thấy mình cứ rơi, rơi dần vào sự cô đơn và thất vọng. Anh đã không còn là anh nữa rồi – Tình yêu trong xa cách, không trách được. Huyền đã nghĩ vậy và buông tay. Để cho sự im lặng tồn tại.
Hùng ngồi lại quán mãi đến giờ quán đóng cửa, trong đầu anh chạy dài những nghĩ suy, lòng anh ngổn ngang. Trước khi thực hiện cái hẹn này anh đã mong chờ rất nhiều, anh đã tự hứa sẽ nói lời xin lỗi vì quãng thời gian lặng im vô lý của mình trong tình yêu với Huyền. Nhưng trước mặt anh là một Huyền khác hẳn, cô đẹp nhưng không đẹp bằng Huyền của anh, một Huyền tinh tế, sâu sắc và giản dị. Ngạc nhiên rồi đến những cảm xúc lạ lẫm, anh tự nhủ Huyền đã thay đổi. Anh nuốt hết những lời đáng lẽ ra sẽ nói vào trong, im lặng bất lực nhìn Huyền quay đi.
- Tại sao mày phải làm vậy hả Huyền? Trang điểm, ăn mặc sành điệu, đây đâu phải là mày. Mày cố tình đúng không, cố tình làm thế để Hùng rời xa mày, đúng không? – Lan lay mạnh cô gái đang ngồi như hóa đá trước mặt.
Nước mắt cứ rơi, rơi mãi, giờ đây Huyền chỉ biết làm thế. Huyền đã mất anh, mất anh thật rồi.
Hùng trở về khách sạn, sắp xếp đồ đạc ra sân bay.
-Anh về rồi à? – Tuyến hỏi chồng mình khi nhìn thấy cánh cửa được mở ra.
-Ừ, em còn mệt không?
-Em đỡ hơn rồi. – Tuyến gắng gượng ngồi tựa vào thành dường.
-Em nằm nghỉ đi, đừng cử động nhiều.
-Vâng ạ.
Hùng trở về với ngôi nhà của anh, với Tuyến mà trong lòng vẫn mang hình ảnh của Huyền.
yeu4.jpg

Ảnh minh họa
Tuyến và Hùng là bạn thân từ bé, vẫn được gia đình và bạn bè gọi là thanh mai trúc mã. Hùng coi Tuyến là một người em gái, luôn sẻ chia quan tâm, anh chẳng giấu Tuyến điều gì. Tuyến yêu Hùng, một tình yêu thầm kín, vẫn luôn tin vào điều ngược lại vì bên cạnh Hùng không có người con gái nào – ngoài cô. Một năm về trước, Tuyến đã không còn nghĩ như vậy nữa sau khi bắt gặp một bức ảnh của Hùng và Huyền vào cái ngày đầu tiên Hùng trở về. Tuyến đau khổ rồi tự trách bản thân để tuột mất cơ hội khi không nói cho anh biết về tình cảm của mình. Cô không muốn đánh mất anh, nhưng cô là người hiểu Hùng nhất, cô biết không gì có thể thay đổi tình yêu của anh. Ngay lúc đây, đứng ở ranh giới mong manh của sự ích kỉ, Tuyến đã giữ Hùng cho riêng mình bằng sự thương cảm bằng trách nhiệm. Tuyến dựng lên một câu chuyện, ở đó, tình cảm là điều duy nhất chân thành. Cô nói rằng mình sắp chết, rằng đã yêu anh tha thiết, rằng chỉ mong ở bên cạnh anh đến giây phút cuối đời. Hùng đã không thể chối từ nguyện vọng cuối cùng của Tuyến. Anh không liên lạc với Huyền thường xuyên và cũng không biết phải nói với Huyền thế nào, anh sợ rằng Tuyến biết cô ấy sẽ buồn, bệnh sẽ thêm nặng. Một ngày đầu hè, anh và Tuyến làm đám cưới.
Anh chuyên tâm vào việc chăm sóc Tuyến, nhưng đã một năm, anh không chịu đựng nổi tình cảm vẫn dành cho Huyền ngày một lớn hơn trong anh. Anh quay trở lại nơi ấy, định sẽ gặp và giải thích, anh tin Huyền sẽ cảm thông, sẽ hiểu cho anh.
Nhưng tất cả đã không thể trở lại được nữa rồi. – Gục mặt xuống bàn, Hùng nói với chính mình.
- Anh ấy đã trở về, cảm ơn em. Chị xin lỗi. – Tuyến bỏ máy điện thoại xuống ôm mặt khóc. Cô thấy mình xấu xa, cô đã tước đi hạnh phúc của một người con gái.
Tuyến đã nhận ra ý định của Hùng ngày anh vội vã đi công tác đúng nơi đấy – nơi Hùng gặp Huyền. Tuyến gọi cho Huyền, kể cho cô nghe về tình yêu cô dành cho Hùng một cách chân thành nhất, kể về những kỉ niệm ấu thơ đẹp đẽ. “Anh ấy là cuộc sống của chị. Chị hứa với em, chỉ một năm nữa thôi.”
Một năm trôi qua thật nhanh, Tuyến nhìn ra cửa sổ ngập nắng. Hai năm qua, Hùng đã làm tròn bổn phận một người chồng, cô đã sống trong thứ hạnh phúc, dù chẳng trọn vẹn, nhưng là quá đủ với cô. Tuyến đã hiểu rằng đến lúc trả Hùng về với tình yêu đích thực của anh – người con gái mà anh vẫn ôm ấp trong lòng, anh vẫn thầm gọi tên mỗi đêm, vẫn giữ ảnh trong ví. Cô chọn cách ra đi cùng với những hồi ức đẹp nhất, đơn li hôn đặt trên bàn ăn – nơi cô đã nấu cho Hùng những món ăn ngon nhất, cùng với bức thư thú nhận tất cả những bí mật.
Đọc xong bức thư, Hùng ngỡ ngàng, anh đi tìm Huyền. Huyền gặp Hùng với con người vốn có của mình, một Huyền của 2 năm về trước. Hùng ôm lấy Huyền, lâu…rất lâu. Huyền rời ra khỏi vòng tay của Hùng mà nước mắt nghẹn ngào. Cô thấy ngực mình như muốn nổ tung, nỗi nhớ, yêu thương vỡ òa theo từng tiếng nấc. Hùng đứng lặng nhìn ngắm người con gái anh yêu. “Xin lỗi em…” – Huyền đặt một ngón tay lên môi Hùng – “Đừng nói gì nữa!” Khoảnh khắc này, Huyền hạnh phúc. – Huyền tự nhủ sẽ giữ thật chặt, sẽ không lạc mất nhau nữa.
Ba tháng sau…
-Sao em vô lý như thế, đồ đạc như thế cứ để thế đi, trước đây Tuyến đã…- Hùng nổi giận khi nhận ra căn nhà bị thay đổi, bộ salon cũ được thay, bộ rèm nữa.
-Anh à! – Huyền như muốn nói điều gì đó mà không thể. Có điều gì đó không đúng phải không anh?
-Anh… không biết nữa.
-Chia tay anh nhé! –Huyền gắng cười, nói ra như thể vừa trút ra một điều gì đó rất nặng đang đè lên ngực trái của cô.
-Vì sao?
-Anh không thuộc về em nữa rồi…
-Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Anh yêu em, vẫn luôn thế.
-Chị ấy vẫn luôn ở đây.
-Anh…xin lỗi.
Huyền chạy đi, không muốn để cho anh nhìn thấy cô khóc. Ba tháng ở bên anh, cô những tưởng cô sẽ hạnh phúc. Nhưng không phải, giữa cô và anh đã có một khoảng cách. Thi thoảng trong những lúc nói chuyện vui vẻ, Hùng lại vô tình nhắc đến Tuyến, Tuyến thích ngắm mưa giống em, Tuyến vẫn hay trang trí nhà bằng hoa sen thế này này,… Những lúc hai người lạc nhịp, cố gắng hiểu, nhưng không thể hiểu cho nhau, Huyền nhận ra, trong trái tim anh đã không còn tồn tại tình yêu với cô nữa rồi, đã mất từ lâu rồi.
Hùng – vẫn là người bị bỏ lại như ngày nào, anh đã đánh mất hai người phụ nữ yêu anh nhất. Khi bên cạnh Tuyến, anh hoài ước về Huyền, khi có được Huyền anh đã không thể quen với sự thiếu vắng của Tuyến.
Cuộc sống không phải những trang tiểu thuyết lãng mạn, đôi khi vì quá lý tưởng hóa tình yêu mà chúng ta đánh mất đi hạnh phúc thật sự.
 

Thống kê

Chủ đề
102,108
Bài viết
469,672
Thành viên
340,371
Thành viên mới nhất
Nguyễn Kim Ba
Top