Một bóng đen bay vút qua cửa sổ, rồi mất hút trong lùm cây vú sữa cạnh nhà bên.
Lâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gì vậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư?... Người sao biết bay…?”
-Giang à!
Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại, thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sửa.
-Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn.
Bà Lâm Ngọc đặt ly sửa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt con gái, nét mặt bà chợt lo lắng.
-Lâm Giang! Sao mặt con tái xanh vậy?
Rồi bà liếc nhìn qua cánh cửa sổ đang mở tung, bước lại thò tay ra ngoài kéo cửa đóng mạnh vào, bà nói giọng đầy trách cứ.
-Đã bảo bị bệnh thì phải nằm trên giường, sao lại mở toang cửa thế này mà đứng, gió lạnh vào cảm nặng cho coi.
Lâm Giang vừa nghe mẹ nói vừa đưa mắt nhìn qua cây vú sữa nhà bên cạnh.
Bà Lâm Ngọc thấy lời nói của mình dường như không lọt vào lỗ tai con gái, Lâm Giang đang chú ý vào một điều gì đó bên ngoài. Bà Lâm Ngọc bước tới gần con rồi cùng nhìn về hướng con đang nhìn. Có thấy gì đâu, ngoài kia trời tối như mực. Gió, chỉ có gió lao xao lay động những cành cây trước mặt.
-Lâm Giang! Con đang nhìn gì vậy?
Bà Lâm Ngọc lên tiếng hỏi con.
-Mẹ ơi! Hình như con vừa thấy điều gì đó.
-Con nhìn thấy gì hả? Trông con thật căng thẳng.
-Con thấy một vật gì đó vừa bay qua trước mặt con.
-Chắc là một con dơi ăn đêm…
-Không! Không phải là con dơi.
Bà Lâm Ngọc kéo tay Lâm Giang ấn con gái ngồi xuống giường.
-Nếu không phải là dơi thì là một con chim nào đó thôi mà.
Lâm Giang khẻ lắc đầu, giọng thì thào:
-Không phải dơi, không phải chim mà giống như một con người vậy. Con thấy bóng đen ấy bay ào xuống rồi mất dạng sau lùm cây vú sữa nhà cạnh bên.
Bà Lâm Ngọc đặt tay lên trán con:
-Con sốt rồi. Chắc con hoa mắt nên nhìn nhầm đó thôi. Con người làm sao biết bay được. Nào! Thôi uống thuốc đi rồi ngủ. Ngủ một giấc dậy sẽ tỉnh táo thôi.
Vừa nói bà vừa trao ly sữa cho con gái, vừa đặt vào tay kia mấy viên thuốc tây.
Lâm Giang khẽ lắc nhẹ đầu:
- Ừ nhỉ! Có lẽ con hoa mắt thật. Chứ làm gì có người biết bay hả mẹ.
- Ừ! Con nghĩ vậy là đúng. Nào uống đi.
Lâm Giang ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng, rồi bưng ly sữa uống một hơi. Bà Lâm Ngọc rót một cốc nước đưa cho con. Lâm Giang uống một ngụm rồi trả lại cho mẹ.
Bà Ngọc cẩn thận đặt Lâm Giang nằm ngay ngắn lên gối. kéo chăn bong đắp ngang người cho con. Rồi hôn nhẹ lên mắt con gái.
-Chúc con ngủ ngon.
-Chúc mẹ ngủ ngon.
Lâm Giang âu yếm vòng tay qua cổ, kéo đầu mẹ xuống hôn thật kêu lên hai má của bà.
Hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt người mẹ. Bà Lâm Ngọc vỗ yêu lên má con trước khi với tay tắt đèn. Màu hồng của chiếc đèn ngủ tỏa ra một vùng ánh sang dìu dịu ấm cúng.
-Ngủ đi con. Mẹ về phòng đây.
Bà Lâm Ngọc bước đến bưng ly sữa ra cửa, chợt Lâm Giang gọi giật giọng.
-Mẹ ơi!
Bà Lâm Ngọc hết hồn quay lại, chạy đến bên con.
-Gì vậy Lâm Giang?
-Mẹ… con sợ…
Vừa nói cô vừa liếc nhìn ra cửa sổ, cái bóng đen lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu cô.
-Con sợ gì chứ?
-Mẹ… người thì không biết bay… nhưng ma thì biết bay phải không mẹ?
Bất giác bà Ngọc quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói để trấn an con. Nhưng bà nghe tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.
-Con nói bậy, làm gì có ma. Ma nào là ma biết bay.
-Có mà. Con coi phim Hồng Kông “Liêu trai chí dị” thấy mấy con ma nữ bay qua, bay lại ghê lắm.
-Ừ! Đó chỉ là phim thôi mà.
Lâm Giang níu áo mẹ:
-Mẹ ơi! Tối nay mẹ ngủ với con đi.
-Thôi được, để mẹ cất ly sữa, rồi về phòng tắt đèn đã. Con chờ mẹ một chút nha. – Bà Ngọc gật đầu.
Nói rồi bà Lâm Ngọc vội vã đứng lên đi ra ngoài. Còn lại một mình, Lâm Giang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng ánh đèn từ căn nhà ba tầng kế bên vẫn tỏa ra ánh sang nhàn nhạt trên những ngọn cây.
Không biết mãnh lực nào đã cuốn hút đôi mắt của cô, nó cứ như dán chặt vào cây vú sữa nhà kế bên, nơi bóng đen biến mất vào trong đó. Chẳng lẽ mình thấy ma. Lâm Giang lại tự nói chuyện một mình. Không thê… làm sao mình thấy ma được chứ…? Nhưng chắc đó là một bóng người, cũng cao lớn, hình dáng có vẻ khỏe mạnh. Mình chẳng nhìn thấy gì rõ, ngoài một khối đen ba vụt qua trước mắt…
Chợt có tiếng hét thất thanh phát ra từ căn nhà bên cạnh. Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Giang bật dậy, chạy đến bên cửa sổ mở cửa toang ra, rồi thò đầu nhìn qua căn nhà bên cạnh. Tiếng thét kinh hoàng vang lên. Mặt Lâm Giang thoáng biến sắc khi thấy một bóng đen bay vút từ cây này qua cây kia rồi vụt bay ra khỏi bức tường nhà cô và biến mất trong màn đêm.
-Mẹ!... Mẹ! – Lâm Giang lùi lại và hét lên.
Bà Lâm Ngọc cũng vừa từ dưới cầu thang bước lên, nghe tiếng thét của con vội tong cửa xông vào.
Lâm Giang ôm chầm lấy mẹ, người ướt đẫm mồ hôi. Bà Lâm Ngọc vỗ về con:
-Mẹ đây… mẹ đây…
Rồi bà cau mày khi nghe tiếng thét phát ra từ nhà bên cạnh.
-Sao ai lại hét to thế?
-Mẹ ơi! Ma… ma… ngoài kia có bóng ma.
Bà Lâm Ngọc ôm siết con vào vòng tay, nghe rõ tim con gái nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Bà rùng mình nhìn xuyên qua màn đêm như cố tìm kiếm cái bóng đen kia. Lâm Giang vẫn rung cầm cập trong vòng tay mẹ.
Nhà bên cạnh tiếng thét đã lắng xuống, nhưng kèm theo là tiếng khóc nức nở.
Bà Lâm Ngọc kéo con ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng con:
-Đừng sợ… đừng sợ, đã có mẹ ở đây!
-Mẹ ơi… - Giọng Lâm Giang đứt quãng – Con đã trông thấy ma mẹ ạ… Lần này thì không phải con hoa mắt đâu, con nhìn rõ lắm.
-Nào! Con nằm xuống đây. – Bà Ngọc đỡ con nằm xuống, khẽ vuốt tóc con, trán Lâm Giang lấm tấm mồ hôi, bà nói tiếp. – Chắc là một kẻ trộm trèo tường nào đó, mẹ ngĩ vậy.
-Không phải đâu. – Lâm Giang cãi lại. – Chắc chắn không phải là con người. Kẻ trộm dù có tài giỏi mấy cũng không thể bay vút từ cây này sang cây khác được.
-Con thấy mặt bóng đen ấy không?
-Không, từ đầu đến chân chỉ là một màu đen bao phủ.
-Mẹ vẫn nghĩ đó là kẻ trộm, một kẻ trộm có tài phi than.
-Mẹ cứ làm như phim kiếm hiệp vậy. Thời buổi này làm gì có người như thế.
Bà Lâm Ngọc đứng lên.
-Để mẹ đóng cửa sổ lại, kẻo gió lùa vào phòng không tốt cho sức khỏe của con.
Nói rồi bà đứng lên, lấy hết can đảm đi về phía cánh cửa sổ mở toang. Dù ngoài mặt cố làm ra vẻ can đảm để trấn an con gái, nhưng trong long bà Lâm Ngọc không tránh khỏi lo sợ mơ hồ.
Khi quyết định mua căn nhà này, bà đã có nghe nhiều tiếng đồn chẳng lành.
Người ta đồn rằng khu vực này ngày xửa ngày xưa là nghĩa địa. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Mồ mã đã được bốc đi hàng mấy chục năm nay. Thế nhưng những oan hồn thì vẫn còn lảng vảng quanh đây. Họ không thể rời khỏi ngôi nhà cuối cùng của cuộc đời mình, dù đó chỉ là một nấm mộ. Một nấm đất hoang tàn.
Bóng đen là thế giới của họ, nơi mà những âm hồn trú ngụ, than khóc cho số mệnh của mình.
Có người còn quả quyết rằng, chính họ đã nhìn thấy những bóng ma trắng toát lượn lờ, đi lại trong đêm. Bóng ma kinh hãi với dáng dấp ẻo lả, choàng những bộ áo màu trắng toát. Những bóng ma cô độc ăn mặc rách rưới, thân thể chỉ là những bộ xương gầy nhom với hai hốc mắt sâu hoắm tối thui. Những oan hồn già nua với gương mặt nhọn hoắt như phù thủy.
Thôi thì đủ dạng. Mỗi người mô tả bóng ma mà mình thấy một cách khác nhau, và họ luôn luôn khẳng định điều họ nhìn thấy là sự thật một trăm phần trăm, nghe mà phát khiếp. Người can đảm nhất cũng phải nổi gai ốc.
Bà Lâm Ngọc thoáng rung mình, đưa tay ra kéo nhanh cửa sổ dập thật mạnh, rồi vội vã quay về giường.
Lâm Giang nhìn thấy mặt mẹ thất sắc, vội hỏi:
-Mẹ! Mẹ trông thấy gì ngoài kia hả mẹ?
Bà Lâm Ngọc lắc đầu, mình cười gượng:
-Đâu có, mẹ đâu có thấy gì đâu.
-Sao mặt mẹ tái xanh vậy?
Bất giác bà Ngọc đưa tay sờ lên má mình, một cảm giác lành lạnh lan truyền khắp cơ thể. Không biết tại cái lạnh bên ngoài cửa sổ ập vào hay nỗi sợ hãi làm bà đóng băng lại.
Bà Lâm Ngọc lắc nhẹ đầu:
-Đừng lo lắng con gái. Mẹ không sao đâu, chắc tại gió lạnh ngoài kia, làm cho da mặt mẹ tái đi. Nào, con nằm vào trong đi.
Lâm Giang nhích người, bà Ngọc ngồi xuống giường, cẩn thận kéo mền đắp tận ngực con, rồi ngả người nằm xuống giường.
-Mẹ ơi! Chừng nào thì ba đi công tác về hả mẹ? – Lâm Giang choàng qua ôm lấy mẹ.
-Chắc hai ngày nữa.
-Con mong ba về quá, ở nhà này vắng ba, con cảm thấy sợ. Căn nhà không có đàn ông, con có cảm giác không được an toàn. Lúc trước con sống chung với gia đình nội, thế mà hay mẹ nhỉ.
-Con thấy đó, trong cuộc sống hàng ngày, sự va chạm dễ làm cho con người mất bình tĩnh, xảy ra tranh chấp, và điều tệ hại sẽ xảy ra. Mẹ không muốn như thế. Ngày trước, chú Út chưa lấy vợ, ba mẹ cũng đâu muốn ra riêng. Nhưng nay thì khác, nhà nội lại thêm một nhân khẩu mới, ba mẹ muốn nhường cái nhà từ đường đó lại cho chú Út. Và cũng để tránh những rắc rối có thể xảy ra.
-Con hiểu. – Lâm Giang ôm hôn mẹ. – Con biết mẹ mơ ước có một căn nhà cho riêng mình lâu lắm rồi. hai mươi năm làm dâu của mình, đã đến lúc mẹ cần phải nghỉ ngơi, sống cho mình một chút chứ.
Bà Lâm Ngọc vỗ nhẹ vào tay con:
-Cám ơn con đã hiểu cho mẹ.
Lâm Giang úp mặt vào ngực mẹ hít hít cái mùi mồ hôi thơm thơm của mẹ. Với cô, trên đời này chưa có mùi nước hoa nào quyến rũ như mùi thơm tỏa ra từ người mẹ. Mỗi ngày, mỗi ngày, Lâm Giang đều ôm lấy mẹ, hít thật sâu mùi hương ấy. Đi xa một ngày, vắng mẹ một ngày, Giang cảm thấy mình nhớ quay quắt cái mùi hương của mẹ.
Cũng thật ngộ, mẹ không dùng nước hoa sao người mẹ vẫn thơm phức. Có phải mùi hương ấy toát ra từ tình mẫu tử không nhỉ?
Lâm Giang nhắm mắt lại, cô quên bẵng đi nỗi sợ lúc nãy. Cảm thấy thật an toàn khi nằm cạnh mẹ.
Cô khẽ nói:
-Mẹ! Mẹ nghe thấy gì không?
-Gì hả con?
-Biển đang hát đấy mẹ ạ.
-Ừ nhỉ! Biển đang ru con ngủ đấy.
Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào, như đang thì thầm với gió hòa khúc hát muôn đời của biển cả.
Con bé cũng lãng mạn thật. – Bà Lâm Ngọc thầm nghĩ. – Có lẽ nó giống mình. Ngày xưa khi còn là một thiếu nữ, bà mê biển đắm say. Sáng sớm bà đón ánh mặt trời từ biển, cái cảm giác được chiêm ngưỡng vần dương đỏ lộng lẫy, nhô lên khỏi mặt nước tạo ra muôn vàn hạt trân châu lấp lánh trên mặt biển. Thật là tuyệt biết bao. Lúc ấy bà đã cảm thấy một sức sống mãnh liệt, như đang tuôn trào trong từng mạch máu của mình. Cảm giác yêu đời bừng lên trước thiên nhiên huyền diệu.
Rồi khi đêm về bà đam mê với ánh trăng ngọc ngà lãng mạn. Gió, sóng biển và trăng như ru bà vào khu vườn thiên thai đầy mơ mộng lá hoa.
Khi yêu bà, ba của Lâm Giang có lần đã nói: “Em ngắm biển, còn anh ngắm em. Em lúc ấy thật là tuyệt vời. Trông em thật là quyến rũ…”. Rồi như đã giữ lời hữa với người tình và cũng là người vợ yêu, ông đã làm việc cật lực, chắt chiu dành dụm, cuối cùng đã tậu được một căn nhà nằm sát biển. Để bà tha hồ ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ mỗi ngày.
-Cám ơn anh yêu. Cám ơn người chồng tuyệt vời của em. – Bà khẽ nói.
Quay sang ngắm con gái, mới đó mà nó đã ngủ rồi. Sao nó xinh thế nhỉ? Hai mươi tuổi đầu mà cứ như một đứa trẻ bé bỏng. Là cô sinh viên trường đại học y năm thứ hai thế mà vẫn làm nũng với ba mẹ, như một đứa trẻ lên ba. Con gái của tôi thật là đáng yêu. Tôi chưa từng thấy sinh vật nào dễ thương, đẹp tuyệt vời trên hành tinh này như con bé. Bà nghĩ thầm, mẹ yêu con biết bao con gái bé bỏng, duy nhất của mẹ. Báu vật quí giá nhất trong đời mẹ.
Hôn khẽ lên đôi bờ mi cong vút của con. Bà khép mắt lại, cố vỗ về giấc ngủ theo hơi thở nồng nàn của con gái. Nhưng sao bà không ngủ được. Cái bóng đen vất vưởng nào đó cứ ám ảnh lấy bà. Chẳng lẽ những câu chuyện mà quái hoang đường là có thật ư? Một thế giới khác, như mọi người vẫn thầm nghĩ đó là thế giới của sự vĩnh hằng, vẫn đang tồn tại song song với thế giới sống động của mình thật sao?
Vậy những oan hồn ấy trụ ngụ ở đâu? Trong nhà mình, nhà bên cạnh… ngoài bãi biển hay trong những hang đá sâu?
Ồ, có lẽ màn đêm mới chính là ngôi nhà chung của họ. Thoắt hiện rồi thoắt biến, bóng đêm là những người bạn đồng hành của những điều mà quái, của những nỗi âu lo sợ hãi tăm tối. bà Lâm Ngọc lắc mạnh đầu, cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám đó ra khỏi đầu mình.
-Ngủ đi, hãy ngủ đi. – Bà tự vỗ giấc ngủ.
Sáng nay thức dậy, bà Lâm Ngọc thấy đầu nhức như búa bổ. Có lẽ đêm qua mình thức khuya quá. Định cố nằm thêm tí nữa, nhưng rồi theo thói quen bà vẫn ngồi dậy xuống bếp xem qua món điểm tâm cho con bé. Mặc dù đã có chị Loan người giúp việc, nhưng bà vẫn tự tay lo cho con gái bữa ăn sáng.
-Chào bà! Đêm qua bà ngủ ngon không? – chị Loan trông thấy bà chủ thì lễ phép.
-Tôi gần như thức trắng đêm, không tài nào chợp mất được.
Chị Loan nghiêng đầu nhìn kỹ bà chủ.
-Ừ phải đó! Nhìn kỹ thấy mắt bà chủ thâm quầng.
-Vậy sao? – bà Lâm Ngọc vội đưa đôi tay sờ vào vùng mi mắt. – Cứ nư mất ngủ một đêm là mắt tôi có quầng thâm. Thật là bực mình.
-Phải rồi, đêm qua bà có nghe tiếng hét của nhà bên cạnh không? Thật là khủng khiếp.
-Có, tôi có nghe. Không biết là chuyện gì đã xảy ra cho nhà bên ấy.
-Cứ như là tiếng hét của người sắp chết vậy. Phải không bà?
-Ừ! Nhưng tôi nghĩ là họ đánh nhau.
-Không! Bà nhầm rồi, gia đình bác sĩ Bảo sống rất hòa thuận. Bà mới về đây ở nên không biết đó thôi. Con lớn lên từ nhỏ ở đây. Con chưa thấy gia đình nào hạnh phúc như gia đình ấy.
-Hình như vị bác sĩ trẻ vẫn chưa lập gia đình?
-Đúng vậy, thưa bà. Bác sĩ Vũ đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Nghe nói hình như anh ta hơi khó tính, nhìn bề ngoài trông có vẻ nghiêm khắc lắm.
-Nghe nói người mẹ cũng là bác sĩ?
-Dạ phải! bà Minh Tuyền là một bác sĩ giỏi. Nhưng con không thích bà ấy.
-Tại sao?
-Gương mặt bà ấy lạnh lùng, hơi khắc khổ. Và điều đặc biệt là bà ấy ít nói, gần như không giao du với ai. Kể từ khi cậu con trai mở phòng mạch tại nhà, căn nhà ấy mới mở cửa để đón khách đến khám bệnh. Còn trước kia thì cánh cổng nặng nề ấy luôn đóng im ỉm. – Rồi chợt cô Loan nói thêm. – Đêm qua tiếng thét ấy có lẽ là tiếng thét của bà ta.
-Sao cô lại nghĩ như vậy?
-Không biết, nhưng con nghĩ là đúng, bởi cái giọng thét vang lanh lãnh như kim khí rất trùng hợp với giọng nói của bà ta.
Bà Lâm Ngọc vừa đập cái trứng gà vào chảo vừa nói:
-Ủa! Sao cô nói bà ta là người ít nói, làm sao cô biết được giọng của bà ấy.
-Í, con quên nói cho bà biết à. Đã có một thời gian con giúp việc cho nhà bên ấy, con biết chứ.
-Thì ra là thế! – bà Lâm Ngọc gật đầu.
Từ bên ngoài Lâm Giang đi vào, khăn tắm choàng qua vai.
-Mẹ! Sáng nay mẹ cho con ăn món gì?
-Là bánh mì với trứng ốp la, xúc xích, sữa tươi.
-Ôi! Ngon quá.
-Con vừa mới chạy bộ xuống biển à?
-Dạ phải. Mẹ cũng siêng dậy sớm tập thể dục đi. Cái eo của mẹ có chiều hướng to ra rồi đó.
Bà Lâm Ngọc mỉm cười:
-Mẹ già rồi. Cần gì phải làm đẹp nữa.
-Mẹ chưa già đâu, trông mẹ cứ như ngoài ba mươi thôi. Có phải không chị Loan?
Cô Loan cười gật đầu phụ họa:
-Cô Giang nói phải đó, thoạt mới nhìn tôi cũng không nghĩ là bà đã gần năm mươi.
Bà Lâm Ngọc cười, phát nhẹ vào mông con gái:
-Thôi, vào tắm nhanh đi, còn ăn sáng mà đi học. Đứng đó mà líu lo như chim chích.
Lâm Giang bật cười rồi nhanh chân biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Chờ cho con gái đi khuất, bà Lâm Ngọc ghé tai chị người làm nói nhỏ:
-Trong bữa ăn sáng chị đừng nhắc lại chuyện đêm qua.
Cô Loan dường như chưa hiểu hẳn câu nói, vội hỏi lại:
-Thưa bà! Chuyện đêm qua là chuyện gì ạ?
-Tiếng thét! Bà Lâm Ngọc đáp ngắn gọn.
Cô Loan có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhìn gương mặt căng thẳng của bà chủ, cô không dám hỏi thêm gì nữa.
Thực ra bà Ngọc không muốn gợi lại chuyện, để Lâm Giang không bị cái bóng đen kia ám ảnh. Không hiểu sao bà tin chắc rằng điều Lâm Giang nhìn thấy là sự thật. Con bé không thể nào hoa mắt tới hai lần. Mình chưa nhìn thấy nhưng nghe con bé kể, mình cũng đã bị bóng đen kia ám ảnh suốt đêm, huống hồ chi nó, chắc nó sợ lắm nhưng không nói ra.
Lâm Giang ngồi vào bàn ăn sáng. Cô cũng giống như mẹ, không muốn nhắc tới điều kinh khủng tối qua. Rồi những câu chuyện tán gẫu trong bữa ăn, cũng làm khỏa lấp điều ám ảnh tệ hại ấy.
Đã đến giờ đi học, như thường lệ, bà Lâm Ngọc lại dặn dò con khi thấy Lâm Giang dắt chiếc xe Dream ra khỏi cửa.
-Đi đường cẩn thận nghe con, dạo này xe cộ đông quá, người chạy xe cứ như là đan lưới vậy. Con lại đang bị cảm.
-Dạ con biết rồi mẹ. Thưa mẹ con đi học.
-Ừ, con đi đi.
-Khi nào thì mẹ mới ra cửa hàng?
-Một chút nữa.
-Trưa nay con ghé cửa hàng của mẹ nha.
-Ừ! Cũng được. Nếu vậy mẹ sẽ dặn chị Loan không nấu cơm trưa. Chúng ta ra ngoài ăn nhé.
-Hoan hô mẹ! – Lâm Giang reo lên thích thú. Một ý tưởng thật tuyệt vời.
Bà Lâm Ngọc lườm yêu con trẻ:
-Cứ như là đứa bé lên ba.
Lâm Giang cười khúc khích rồi vẫy tay chào mẹ. Lên xe nổ máy chạy đi.
Cô đến lớp và điều đầu tiên làm là tìm cô bạn thân để trút bầu tâm sự. Sự căng thẳng làm cho Lâm Giang khó chịu vô cùng, cô muốn bộc lộ với mẹ, nhưng thấy bà lo âu, thế là Lâm Giang không dám. Cô vờ vui vẻ cả buổi sáng hôm nay hòng để cho mẹ yên tâm. Nhưng thực sự lòng cô luôn nơm nớp lo âu.
Thy Thy! – Lâm Giang gọi to lên khi vừa thoáng thấy cô bạn thân ở bãi gửi xe.
Thy Thy nhận ra Lâm Giang, cô vẫy tay và chờ bạn ở cổng trường.
- Chào bạn! Tối qua bạn ngủ có ngon không? – Thy Thy hỏi.
- Không ngon lắm! – Lâm Giang lắc đầu.
- Tại sao vậy?
Lâm Giang thò tay nắm chặt tay Thy Thy.
- Mình nói ra điều này, không biết Thy Thy có tin hay không?
- Gì vậy? – Thy Thy nhìn vào mắt Lâm Giang hỏi. – Hình như bạn hơi căng thẳng, có chuyện gì nói cho mình nghe đi.
- Đêm qua mình thấy ma.
- Ma? – Thy Thy hét lên làm Lâm Giang phải vội vàng bịt miệng bạn lại.
- Bạn đừng hét to thế. – Lâm Giang nói. – Coi chừng mọi người nghe thấy.
- Bạn nói thật chứ? – Thy Thy hạ giọng.
- Không bịa một tí nào.
Thy Thy dừng lại, đối mặt với Lâm Giang, mắt nhìn bạn hồi hộp xen lẫn tò mò.
- Bạn kể đi, kể nhanh đi.
- Bạn phải hứa là đừng có hét toáng lên nữa nhé.
Thy Thy gật đầu, Lâm Giang kéo bạn tới một ghế đã dưới gốc cây phượng già. Cô bắt đầu thuật lại câu chuyện đêm qua.
Thy Thy mắt tròn xoe, lắng tia nghe chăm chú, lâu lâu lại lấy tay chặn lên ngực mình để nén sự sợ hãi.
Nghe xong Thy Thy có vẻ nghi ngờ:
- Này, có khi nào bạn bị cảm nên hoa mắt không hả?
Lâm Giang lắc nhẹ đầu:
- Không thể, mình nghĩ lần thứ nhất có thể là mình hoa mắt, nhưng lần thứ hai thì chắc chắn là k. Mình nhìn rất rõ cái bóng đen ấy cứ như lướt trước mắt mình, chỉ tiếc là đêm tối quá mình không thể nhìn rõ được gì, ngoài một bóng đen to lớn như một con người.
- Có khi nào là kẻ trộm không?
Lâm Giang nhặt một chiếc lá vàng rơi dưới đất, lắc nhẹ trên tay và nói:
- Mẹ mình cũng đã nói như vậy, nhưng mình nghĩ là không phải đâu.
Thy Thy lắc mạnh tay Lâm Giang:
- Vậy bạn đã tìm hiểu tiếng thét ở nhà bên cạnh chưa? Tại sao lại có tiếng thét ấy? Người ta đã nhìn thấy gì…? Có thấy giống như bạn không?
- Mình cũng không biết nữa. Nhưng mình cũng không tiện qua hỏi thăm. Nghe nói nhà hàng xóm ấy là một gia đình trí thức. Cả nhà đều là bác sĩ. Họ có cách sống kín đáo, ít giao du với ai. Mình lại là hàng xóm mới nên thấy không tiện lắm.
Lâm Giang chưa nói hết câu thì một chàng trai xuất hiện cắt ngang câu chuyện của hai người. Anh ta chìa ra trước mặt hai tấm thiệp mời.
- Gì vậy Thiên Long? – Lâm Giang hỏi.
Chàng sinh viên Thiên Long ấn vào tay hai người tấm thiệp:
- Xem đi rồi biết!
Cả Thy Thy và Lâm Giang đều cùng mở ra coi.
Thy Thy reo lên:
- Thì ra là sinh nhật của Long à?
Thiên Long gật đầu:
- Rất hân hạnh được đón tiếp hai bạn.
- Chà, oách quá ta. Đãi tiệc ở nhà hàng Hải Yến…? Sao không đãi ở nhà có vui hơn không? – Lâm Giang lè lưỡi.
Thiên Long cười:
- Thời buổi này, cái gì cũng ra nhf hàng cho tiện. Có người phục vụ, lại có một khoảng không gian thích hợp cho tuổi trẻ của chsng ta, tha hồ mà quậy. Hôm đó mình sẽ bao nguyên một vũ trường. các bạn có thể nhảy đầm thoải mái suốt đêm.
- Vậy thì tốn kém lắm nhỉ. – Thy Thy hỏi.
Thiên Long phẩy tay ra vẻ không bận tâm lắm:
- Chuyện nhỏ ấy mà. Chủ yếu là vui thôi. Các bạn nhớ đến nhé. – Rồi Thiên Long tình tứ nhìn Lâm Giang. – Bữa tiệc sẽ mất đi ý nghĩa nếu vắng bóng hai người đẹp.
Thy Thy cười tủm tỉm:
- Này! Nói cho rõ ràng nghe, hai người mà người nào là chính. Đừng gây hiểu lầm, mất công bạn bè cãi nhau đó nghe.
- Điều này mọi người đều biết. đâu cần mình phải nói ra, có phải không Lâm Giang?
Lâm Giang ngượng ngùng, mắt vờ nhìn chỗ khác:
- Sao Thiên Long lại hỏi Giang. Lam sao Giang biết.
- Giang mà không biết, thì ai vào đây mà biết cho được. – Thiên Long vẫn không buông tha cô bạn học bằng ánh mắt đắm đuối của mình.
Lâm Giang đứng lên cắt đứt câu chuyện:
- Thôi, chúng mình vào lớp đi khôngẻo trễ học bây giờ. – Nói rồi Giang nắm tay Thy Thy kéo đi.
Thiên Long cười tủm tỉm, đi theo sau lưng.
Thy Thy giật khẽ tay bạn:
- Này! Sao mặt người ta đỏ bừng vậy?
Lâm Giang bất giác đưa tay lên sờ má mình chối nhanh:
- Nói bậy này, làm gì có.
Thy Thy ghé sát tay Lâm Giang nói nhỏ:
- “Hắn” cũng được chứ, đẹp trai, con nhà bề thế, học hành cũng tạm ổn, không lười lắm. Bạn O.K. đi.
Lâm Giang vừa bỏ chạy vừa lắc lắc hai bím tóc:
- Không nghe, không nghe bạn nói đâu.
Thy Thy phá ra cười ngất trước thái độ trẻ con của Lâm Giang. Giang là một trong những hoa khôi của trường này. Có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi. vậy mà chẳng biết sao cô lại chưa “cảm” một ai. Và Thiên Long là một trong các chàng trai cố chiếm được trái tim người đẹp.
Buổi học cũng trôi qua nhanh chóng, Lâm Giang tạm biệt bạn bè và hướng thẳng ra trung tâm thành phố, nơi có cửa hàng hoa tươi của mẹ.
Trên đường đi một tai nạn bất ngờ xả ra. Một chiếc xe ba gác máy chở đầy sắt thép xây dựng, đã bị đứt dây ràng, không may lúc đó xe của Lâm Giang vừa trờ tới bên cạnh, đống sắt rơi xuống đè ngã chiếc xe của Lâm Giang làm cô ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh. Được người đi đường đưa vào bệnh viện.
Khi tỉnh dậy, Lâm Giang thấy căn phòng toàn một màu trắng toát, cô hết hồn chống tay nhổm dậy. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Lâm Giang thấy đầu choáng váng, mất hoa lên.
- Đừng, đừng cố ngồi làm gì, cô bị mất máu nhiều lắm.
Lâm Giang khẽ mở mắt ra, gương mặt người đàn ông nhòe nhòe một lúc rồi mới hiện ra.
Lâm Giang càu mày hỏi:
- Ông là ai vậy? tôi đang ở đâu đây?
Người đàn ông nhìn cô mọt lúc rồi đáp:
- Cô bé à! Tôi là bác sĩ và nơi cô nằm là bệnh viện.
Lâm Giang ngơ ngác hỏi:
- Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?
- Cô bị tai nạn. – Giọng người đàn ông thật từ tốn. – Có người đưa cô vào đây. Cô không nhớ gì sao?
Lâm Giang khép hờ mất lại, cố nhớ những gì đã xảy ra. Toàn bộ vụ tai nạn dần dần hiện ra trong trí cô.
- Thưa bác sĩ, cho tôi hỏi thăm bây giờ là mấy giờ rồi? – Lâm Giang hỏi đầy lo lắng.
Vị bác sĩ nhìn đồng hồ rồi trả lời:
- Gần bốn giờ chiều rồi.
- Thôi chết! – Lâm Giang kêu lên.
- Có việc gì không ổn hả cô bé?
- Mẹ! Mẹ tôi… có ai báo cho mẹ tôi biết là tôi đang ở đây không?
- Chưa, tôi cũng định bụng chờ cô tỉnh dậy thì hỏi địa chỉ liên lạc với người nhà của cô. Khi cô vào đây thì trong người không có một thứ giấy tờ gì.
- Cái cặp, cái cặp đi học của tôi, trong đó có số điện thoại.
- Tôi không thấy, có lẽ nó đã văng mất khi cô té xuống đường. Người thanh niên tốt bụng đã đưa cô vào đây, còn chiếc xe thì gửi bên ngoài bãi giữ xe của bệnh viện.
Lâm Giang chống tay nhổm dậy, nhưng rồi mắt cô lại hoa lên, tối sầm lại. Choáng váng cô ngã ra giường.
Vị bác sĩ đỡ cô nằm xuosong và nói:
- Cô cần gì, tôi có thể giúp cho, cô còn đang yếu lắm, không thể ngồi lên được đâu.
- Dạ! Lâm Giang ngập ngừng. – Xin làm phiền bác sĩ, làm ơn gọi điện về nhà giúp cháu. Cháu chắc là mẹ cháu đang trông lắm.
Bác sĩ khẽ cau mày:
- Bộ tôi già lắm sao mà xưng bằng cháu?
- Dạ… dạ không ạ. – Lâm Giang lúng túng, cô nhìn kĩ vị bác sĩ hơn. Đó là một người đàn ông cao to, gương mặt hơi lạnh lùng, nhưng phải nói là rất đẹp, cái đẹp của người dàn ông mạnh mẽ, nước da ngăm đen. Sống mũi cao và đôi mắt sáng ngời toát lên sự thông mình bản lĩnh.
Thấy Lâm Giang nhìn mình, vị bác sĩ hỏi nhỏ:
- Thế nào, tôi đâu đến nỗi già lắm phải không?
- Dạ không ạ. – Lâm Giang bất giác bật nói như xác định ý nghĩ trong đầu mình.
Vị bác sĩ khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi từ nãy đến giờ Lâm Giang mới nhìn thấy. Giang phát hiện ra khi cười, trông vị bác sĩ mới quyến rũ làm sao. Ông ta có một nét đẹp của bức tượng cổ thời La Mã.
- Dạ thưa bác sĩ, - Lâm Giang tiếp lời. – Cháu… cháu… à không… em có thể nhờ bác sĩ gọi điện về nhà được không ạ?
- Tất nhiên là được rồi. Cô đọc số điện thoại đi.
Nói xong vị bác sĩ nọ rút chiếc điện thoại di động trong túi ra. Chờ đợi Lâm Giang đọc số, khi cô đọc số nào, ông ta liền bấm nút số đó. Đầu dây bên kia chuông đã reo. Bác sĩ đưa điện thoại cho Lâm Giang.
- Cô nói chuyện với người nhà đi.
- Dạ! Cám ơn bác sĩ.
Lâm Giang đỡ chiếc điện thoại bằng cả hai tay, cô nhận ra giọng của mẹ ngay.
- Alô! Mẹ phải không mẹ?
Bên đầu dây kia, giọng bà Lâm Ngọc đầy lo lắng:
- Trời ơi! Con đó hả Giang. Con đi đâu vậy? Làm cho mẹ lo muốn chết luôn. Từ trưa đến giờ mẹ đứng ngồi không yên. Sao giờ này mới điện thoại về cho mẹ?
- Mẹ ơi! Mẹ bình tĩnh nghe con nói nha.
- Nói đi.
- Con không thể gọi điện cho mẹ được, vì lúc trưa con bị tai nạn giao thông nên hôn mê, bây giờ mới tỉnh lại.
- Trời…! - Giọng bà Lâm Ngọc thảng thốt bên kia. – Con… con có sao không? Bây giờ con đang ở đâu?
- Con đang nằm phòng cấp cứu của bệnh viện.
- Mẹ tới ngay, mẹ tới ngay.
Giọng bà Lâm Ngọc run rẫy, gấp gáp cúp máy, Lâm Giang trả lại điện thoại cho vị bác sĩ.
- Em cám ơn rất nhiều.
- Ồ! Không có chi. Cô nghỉ đi, tôi sẽ theo dõi sức khỏe của cô. Nếu có gì thấy không ổn trong người nhớ báo cho tôi biết ngay nhé.
- Dạ.
Vị bác sĩ quay đi, ra tới cửa, ông ta chợt quay lại hỏi:
- À, cho tôi biết địa chỉ để ghi vào hồ sơ bệnh án.
- Dạ! Nhà em ở 25A đường Huyền Trân công chúa, phường 2.
- 25A à! – Vị bác sĩ kêu lên. – Có phải gia đình nhà cô vừa mới dọn về đây?
Lâm Giang tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên:
- Dạ đúng ạ! Nhưng làm sao mà bác sĩ biết được điều này.
Vị bác sĩ trẻ khẽ mỉm cười, quay lại bước đến gần giường bệnh, chìa tay ra bắt tay với Lâm Giang:
- Xin chào cô bé hàng xóm!
Lâm Giang chớp chớp mắt, bẽn lẽn đưa tay ra nắm lấy tay bác sĩ.
Anh ta tự giới thiệu:
- Tôi ở nhà số 23, tên tôi là Hoàng Gia Thoại Vũ. Còn cô bé tên gì?
- Dạ! Em tên là Hà Ngọc Lâm Giang.
- Không ngờ chúng ta làm quen nhau trong hoàn cảnh này. Tôi nghe mẹ tôi nói có hàng xóm mới dọn tới, nhưng vì công việc bận quá, nên chưa sang làm quen được.
Lâm Giang thoáng nhớ chuyện đêm qua. Cô ngần ngại hỏi:
- Nhà bác sĩ, có phải là căn nhà có cây vú sữa thật to trong sân không?
- Đúng rồi! – Vị bác sĩ gật đầu.
Bây giờ Thoại Vũ mới nhìn kĩ cô bé hàng xóm hơn. Cô bé trông thật xinh đẹp. Cứ như một đóa hồng đang hé nụ dưới ánh mặt trời, rạng ngời tinh khôi. Có lẽ chưa bao giờ Thoại Vũ thấy được một vẻ đẹp mỹ miều nào đến thế.
- Hình như đêm qua em có nghe bên nhà bác sĩ có tiếng thét. Chuyên gì xảy ra vậy bác sĩ. – Giọng Lâm Giang rụt rè.
Bác sĩ Vũ nhún vai:
- Tôi cũng không rõ nữa. Hình như mẹ tôi nói bà đã trông thấy một điều kinh khủng gì đó, nên đã thét lên.
Lâm Giang không kìm được sự tò mò, bật hỏi:
- Xin hỏi. Bác ấy đã nhìn thấy điều gì vậy?
Bác sĩ Thoại Vũ lại nhún vai:
- Bà nói với tôi là bà đã trông thấy một con quỷ. Một con quỷ đen gớm ghiếc. Nhưng tôi không tin. Có lẽ chỉ là ác mộng.
Lâm Giang thoáng rùng mình.
- Có lẽ là thật đó… - Cô lẩm nhẩm khi nhớ lại bóng đen lao vút vút qua trước mặt mình đêm qua.
Thoại Vũ nghe không rõ, anh hỏi lại:
- Lâm Giang nói gì vậy?
Lâm Giang ngẩng lên nhìn, bối rối:
- Dạ… không ạ… dạ không có gì.
- Thôi cô bé nghỉ đi. Chắc mẹ Giang cũng sắp đến. Tôi phải đi thăm vài bệnh nhân đây.
- Dạ! Bác sĩ đi ạ.
Chờ cho bác sĩ Thoại Vũ đi ra ngoài, Lâm Giang mới nhắm mắt lại. Bây giờ cô mới nghe đầu nhức ong ong như đang có hàng vạn tiếng ong bay trong đó. Khắp người đau nhức, ê ẩm. Đêm qua nỗi hoảng sợ đã làm cho Lâm Giang tưởng chừng như muốn ngất đi. Còn bây giờ thì lại bị tai nạn thế này. Sao mà xui xẻo quá vậy.
- Giang! Giang ơi! – Tiếng gọi giật giọng của mẹ làm Lâm Giang choàng mwor mắt ra.
Cô trông thấy mẹ mặt hớt hãi, tãi xanh, trán vã mồ hôi. Bà bật khóc khi thấy đầu Lâm Giang quấn băng trắng toát.
- Con! Con có sao không? Trời ơi… sao lại ra nông nỗi này.
Lâm Giang nắm tay mẹ, nước mắt rơi.
- Mẹ! Con đau lắm!
Bà Lâm Ngọc sờ nắn khắp người con gái:
- Con có bị thương chỗ nào nữa không?
- Hình như không, chỉ xây xát bên ngoài da thôi. Nhưng đầu con bị đập xuống đất, nghe bác sĩ nói máu ra nhiều lắm.
Bà Lâm Ngọc ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài trên má:
- Tội nghiệp con gái của mẹ. Chắc là con đau lắm. Mẹ phải làm sao đây…?
Lâm Giang áp đầu vào ngực mẹ nũng nịu:
- Chỉ cần ngửi được mùi thơm của mẹ, con cảm thấy bớt đau nhiều lắm. – Cô cố gượng cười để mẹ yên lòng. – Mẹ đừng khóc nữa, con không sao đâu.
Bà Lâm Ngọc đặt con nằm ngay ngắn trên giường.
- Con nằm đây để mẹ liên lạc với bệnh viện tìm cho con một bác sĩ giỏi nhất. Tiền bạc không thành vấn đề.
Lâm Giang nắm tay mẹ kéo lại.
- Thôi khỏi mẹ ạ. Con nghĩ là đã có một bác sĩ tốt nhất chăm sóc rồi.
- Ai vậy con? – Bà Ngọc hỏi.
- Dạ bác sĩ Thoại Vũ.
- Thoại Vũ à… - bà Lâm Ngọc cau mày, cố lục lọi trong trí nhớ xem xem, mình có quen cái tên này k. Nhưng bà không nhớ được liền hỏi. – Bác sĩ Vũ là ai vậy con? Làm sao con biết được ông ta là một bác sĩ giỏi của bệnh viện?
Lâm Giang nở nụ cười tươi ra vẻ bí mật:
- Anh ấy là người hàng xóm của nhà mình đó mẹ.
- Làm sao con biết?
- Con cũng vừa mới phát hiện ra đây thôi.
- Thế à! – Bà Ngọc kêu lên ngạc nhiên. – Vậy ông ta có biết con là hàng xóm mới đến không?
- Dĩ nhiên là biết chứ mẹ.
- Ừ! Mẹ cũng có nghe nói, bác sĩ Thoại Vũ là một bác sĩ giỏi. Phòng mạch tư của ông ta khá đông khách. Thảo nào mẹ nghe cái tên Thoại Vũ hơi quen quen. Thì ra lúc sáng ở nhà cô Loan đã nói cho mẹ nghe về bác sĩ Vũ nhà bên cạnh.
- Vậy mẹ yên tâm đi, khỏi cần tìm bác sĩ khác nghe mẹ.
- Ừ! Mẹ biết rồi.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ Vũ bước vào. Trông thấy bà Lâm Ngọc anh nhã nhặn cúi chào:
- Chắc đây là mẹ của Lâm Giang?
Bà Ngọc lịch sự cúi chào lại rồi trả lời:
- Dạ phải! Có lẽ anh là bác sĩ Vũ?
- Dạ đúng. Cháu chào bác ạ.
- Là hàng xóm mà mãi tới giờ mới biết mặt nhau.
Bác sĩ Vũ ái ngại:
- Dạ! Công việc của cháu cũng bận lắm.
- Ừ! Tôi biết mà. Chỉ nói như vậy thôi.
Bác sĩ Vũ bước tới giường bệnh từ tốn hỏi:
- Lâm Giang! Em thấy trong người thế nào. Có nhức đầu có buồn nôn không?
Lâm Giang trả lời:
- Dạ buồn nôn thì không. Nhưng đầu thì rất đau. Em chóng mặt lắm.
- Bác sĩ ơi! Cháu nó có bị nặng lắm không? Có ảnh hưởng gì tới nào không hả bác sĩ? – Bà Ngọc vội vã xen vào.
- Dạ! Cháu đã chup X quang rồi, không sao ạ. Nhưng cân fphair theo dõi kỹ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nếu có triệu chứng đau đầu nhiều, buồn nôn thì phải báo cho bác sĩ trực biết ngày để kịp xử lý.
- Trăm sự nhờ bác sĩ giúp đỡ. Hãy cho cháu loại thuốc nào tốt nhất để điều trị. Tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề.
- Bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố hết sức mình vì ngã đập đầu mạnh xuống đường, nên ít nhiều cung gây chấn động vùng đầu. Dĩ nhiên là bị đau rồi. Nhưng nếu không có những triệu chứng khác thì không sao đâu. Chỉ sợ bị chấn thương sọ não thì mới nguy hiểm.
- Dạ! Bây giờ cháu có thể ăn được gì ạ?
Bác sĩ Vũ cầm tay Lâm Giang bắt mạch vừa nghe nhịp mạch, vừa trả lời cho bà Ngọc:
- Dạ! Bác cho Giang ăn những thức ăn nhẹ như sữa, cháo.
Rồi quay sang Lâm Giang, anh nói:
- Hãy cố lên cô bé nhé.
Lâm Giang khẽ gật đầu, bác sĩ Thoại Vũ ghi vào hồ sơ bệnh án treo ở chân giường xong anh quay ra.
- Cháu chào bác, bác ở đây theo dõi bênh của Lâm Giang, có gì thì báo ngay cho cháu biết.
- Dạ, cám ơn bác sĩ rất nhiều.
- Không có gì đâu ạ. Anh khx gật đầu chào Lâm Giang.
Cô cũng gật đầu đáp trả, khi còn lại hai mẹ con, Lâm Giang thì thào:
- Mẹ! Bác sĩ Vũ đẹp trai thật mẹ nhỉ.
Bà Lâm Ngọc lườm yêu con gái:
- Sao, để ý người ta rồi à?
- Không có. – Lâm Giang đỏ mặt. – là con chỉ nhận xét vậy thôi mà.
- Ừ! Cũng may là bác sĩ Vũ là hàng xóm. Sau này khi con xuất viện về, mẹ sẽ nhờ bác sĩ sang chăm sóc sức khỏe cho con.
- Khi nào rảnh, mẹ nhớ sang thăm nhà người ta một chút mẹ nhé.
- Ừ! Mẹ biết rồi. À! Không biết đêm qua nhà bác sĩ làm sao mà có tiếng thét to như thế không biết.
Vừa nói xong câu này, bà Lâm Ngọc biết mình đã lỡ lời, lẽ ra không nên nhắc lại câu chuyện này trong lúc tâm trí Lâm Giang đang bị đau.
Lâm Giang đưa mắt sợ sệt nhìn ra cửa. Cô hạ giọng thì thào:
- Bác sĩ Vũ nói mẹ anh ấy đã nhìn thấy một con quỷ.
- Con quỷ…?
Bà Lâm Ngọc giật mình, đánh rơi cái bóp trên tay xuống đất, giọng như lạc hẳn đi.
- Con nói sao…? – Bà hỏi lại. – Một con quỷ hả?
Lâm Giang nghe tim mình đập mạnh. Cô loáng thoáng nhớ lại bóng đen kinh khủng kia không thốt nên lời.
Cô chỉ gật nhẹ đầu mà thôi.
Lâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gì vậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư?... Người sao biết bay…?”
-Giang à!
Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại, thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sửa.
-Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn.
Bà Lâm Ngọc đặt ly sửa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt con gái, nét mặt bà chợt lo lắng.
-Lâm Giang! Sao mặt con tái xanh vậy?
Rồi bà liếc nhìn qua cánh cửa sổ đang mở tung, bước lại thò tay ra ngoài kéo cửa đóng mạnh vào, bà nói giọng đầy trách cứ.
-Đã bảo bị bệnh thì phải nằm trên giường, sao lại mở toang cửa thế này mà đứng, gió lạnh vào cảm nặng cho coi.
Lâm Giang vừa nghe mẹ nói vừa đưa mắt nhìn qua cây vú sữa nhà bên cạnh.
Bà Lâm Ngọc thấy lời nói của mình dường như không lọt vào lỗ tai con gái, Lâm Giang đang chú ý vào một điều gì đó bên ngoài. Bà Lâm Ngọc bước tới gần con rồi cùng nhìn về hướng con đang nhìn. Có thấy gì đâu, ngoài kia trời tối như mực. Gió, chỉ có gió lao xao lay động những cành cây trước mặt.
-Lâm Giang! Con đang nhìn gì vậy?
Bà Lâm Ngọc lên tiếng hỏi con.
-Mẹ ơi! Hình như con vừa thấy điều gì đó.
-Con nhìn thấy gì hả? Trông con thật căng thẳng.
-Con thấy một vật gì đó vừa bay qua trước mặt con.
-Chắc là một con dơi ăn đêm…
-Không! Không phải là con dơi.
Bà Lâm Ngọc kéo tay Lâm Giang ấn con gái ngồi xuống giường.
-Nếu không phải là dơi thì là một con chim nào đó thôi mà.
Lâm Giang khẻ lắc đầu, giọng thì thào:
-Không phải dơi, không phải chim mà giống như một con người vậy. Con thấy bóng đen ấy bay ào xuống rồi mất dạng sau lùm cây vú sữa nhà cạnh bên.
Bà Lâm Ngọc đặt tay lên trán con:
-Con sốt rồi. Chắc con hoa mắt nên nhìn nhầm đó thôi. Con người làm sao biết bay được. Nào! Thôi uống thuốc đi rồi ngủ. Ngủ một giấc dậy sẽ tỉnh táo thôi.
Vừa nói bà vừa trao ly sữa cho con gái, vừa đặt vào tay kia mấy viên thuốc tây.
Lâm Giang khẽ lắc nhẹ đầu:
- Ừ nhỉ! Có lẽ con hoa mắt thật. Chứ làm gì có người biết bay hả mẹ.
- Ừ! Con nghĩ vậy là đúng. Nào uống đi.
Lâm Giang ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng, rồi bưng ly sữa uống một hơi. Bà Lâm Ngọc rót một cốc nước đưa cho con. Lâm Giang uống một ngụm rồi trả lại cho mẹ.
Bà Ngọc cẩn thận đặt Lâm Giang nằm ngay ngắn lên gối. kéo chăn bong đắp ngang người cho con. Rồi hôn nhẹ lên mắt con gái.
-Chúc con ngủ ngon.
-Chúc mẹ ngủ ngon.
Lâm Giang âu yếm vòng tay qua cổ, kéo đầu mẹ xuống hôn thật kêu lên hai má của bà.
Hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt người mẹ. Bà Lâm Ngọc vỗ yêu lên má con trước khi với tay tắt đèn. Màu hồng của chiếc đèn ngủ tỏa ra một vùng ánh sang dìu dịu ấm cúng.
-Ngủ đi con. Mẹ về phòng đây.
Bà Lâm Ngọc bước đến bưng ly sữa ra cửa, chợt Lâm Giang gọi giật giọng.
-Mẹ ơi!
Bà Lâm Ngọc hết hồn quay lại, chạy đến bên con.
-Gì vậy Lâm Giang?
-Mẹ… con sợ…
Vừa nói cô vừa liếc nhìn ra cửa sổ, cái bóng đen lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu cô.
-Con sợ gì chứ?
-Mẹ… người thì không biết bay… nhưng ma thì biết bay phải không mẹ?
Bất giác bà Ngọc quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói để trấn an con. Nhưng bà nghe tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.
-Con nói bậy, làm gì có ma. Ma nào là ma biết bay.
-Có mà. Con coi phim Hồng Kông “Liêu trai chí dị” thấy mấy con ma nữ bay qua, bay lại ghê lắm.
-Ừ! Đó chỉ là phim thôi mà.
Lâm Giang níu áo mẹ:
-Mẹ ơi! Tối nay mẹ ngủ với con đi.
-Thôi được, để mẹ cất ly sữa, rồi về phòng tắt đèn đã. Con chờ mẹ một chút nha. – Bà Ngọc gật đầu.
Nói rồi bà Lâm Ngọc vội vã đứng lên đi ra ngoài. Còn lại một mình, Lâm Giang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng ánh đèn từ căn nhà ba tầng kế bên vẫn tỏa ra ánh sang nhàn nhạt trên những ngọn cây.
Không biết mãnh lực nào đã cuốn hút đôi mắt của cô, nó cứ như dán chặt vào cây vú sữa nhà kế bên, nơi bóng đen biến mất vào trong đó. Chẳng lẽ mình thấy ma. Lâm Giang lại tự nói chuyện một mình. Không thê… làm sao mình thấy ma được chứ…? Nhưng chắc đó là một bóng người, cũng cao lớn, hình dáng có vẻ khỏe mạnh. Mình chẳng nhìn thấy gì rõ, ngoài một khối đen ba vụt qua trước mắt…
Chợt có tiếng hét thất thanh phát ra từ căn nhà bên cạnh. Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Giang bật dậy, chạy đến bên cửa sổ mở cửa toang ra, rồi thò đầu nhìn qua căn nhà bên cạnh. Tiếng thét kinh hoàng vang lên. Mặt Lâm Giang thoáng biến sắc khi thấy một bóng đen bay vút từ cây này qua cây kia rồi vụt bay ra khỏi bức tường nhà cô và biến mất trong màn đêm.
-Mẹ!... Mẹ! – Lâm Giang lùi lại và hét lên.
Bà Lâm Ngọc cũng vừa từ dưới cầu thang bước lên, nghe tiếng thét của con vội tong cửa xông vào.
Lâm Giang ôm chầm lấy mẹ, người ướt đẫm mồ hôi. Bà Lâm Ngọc vỗ về con:
-Mẹ đây… mẹ đây…
Rồi bà cau mày khi nghe tiếng thét phát ra từ nhà bên cạnh.
-Sao ai lại hét to thế?
-Mẹ ơi! Ma… ma… ngoài kia có bóng ma.
Bà Lâm Ngọc ôm siết con vào vòng tay, nghe rõ tim con gái nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Bà rùng mình nhìn xuyên qua màn đêm như cố tìm kiếm cái bóng đen kia. Lâm Giang vẫn rung cầm cập trong vòng tay mẹ.
Nhà bên cạnh tiếng thét đã lắng xuống, nhưng kèm theo là tiếng khóc nức nở.
Bà Lâm Ngọc kéo con ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng con:
-Đừng sợ… đừng sợ, đã có mẹ ở đây!
-Mẹ ơi… - Giọng Lâm Giang đứt quãng – Con đã trông thấy ma mẹ ạ… Lần này thì không phải con hoa mắt đâu, con nhìn rõ lắm.
-Nào! Con nằm xuống đây. – Bà Ngọc đỡ con nằm xuống, khẽ vuốt tóc con, trán Lâm Giang lấm tấm mồ hôi, bà nói tiếp. – Chắc là một kẻ trộm trèo tường nào đó, mẹ ngĩ vậy.
-Không phải đâu. – Lâm Giang cãi lại. – Chắc chắn không phải là con người. Kẻ trộm dù có tài giỏi mấy cũng không thể bay vút từ cây này sang cây khác được.
-Con thấy mặt bóng đen ấy không?
-Không, từ đầu đến chân chỉ là một màu đen bao phủ.
-Mẹ vẫn nghĩ đó là kẻ trộm, một kẻ trộm có tài phi than.
-Mẹ cứ làm như phim kiếm hiệp vậy. Thời buổi này làm gì có người như thế.
Bà Lâm Ngọc đứng lên.
-Để mẹ đóng cửa sổ lại, kẻo gió lùa vào phòng không tốt cho sức khỏe của con.
Nói rồi bà đứng lên, lấy hết can đảm đi về phía cánh cửa sổ mở toang. Dù ngoài mặt cố làm ra vẻ can đảm để trấn an con gái, nhưng trong long bà Lâm Ngọc không tránh khỏi lo sợ mơ hồ.
Khi quyết định mua căn nhà này, bà đã có nghe nhiều tiếng đồn chẳng lành.
Người ta đồn rằng khu vực này ngày xửa ngày xưa là nghĩa địa. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Mồ mã đã được bốc đi hàng mấy chục năm nay. Thế nhưng những oan hồn thì vẫn còn lảng vảng quanh đây. Họ không thể rời khỏi ngôi nhà cuối cùng của cuộc đời mình, dù đó chỉ là một nấm mộ. Một nấm đất hoang tàn.
Bóng đen là thế giới của họ, nơi mà những âm hồn trú ngụ, than khóc cho số mệnh của mình.
Có người còn quả quyết rằng, chính họ đã nhìn thấy những bóng ma trắng toát lượn lờ, đi lại trong đêm. Bóng ma kinh hãi với dáng dấp ẻo lả, choàng những bộ áo màu trắng toát. Những bóng ma cô độc ăn mặc rách rưới, thân thể chỉ là những bộ xương gầy nhom với hai hốc mắt sâu hoắm tối thui. Những oan hồn già nua với gương mặt nhọn hoắt như phù thủy.
Thôi thì đủ dạng. Mỗi người mô tả bóng ma mà mình thấy một cách khác nhau, và họ luôn luôn khẳng định điều họ nhìn thấy là sự thật một trăm phần trăm, nghe mà phát khiếp. Người can đảm nhất cũng phải nổi gai ốc.
Bà Lâm Ngọc thoáng rung mình, đưa tay ra kéo nhanh cửa sổ dập thật mạnh, rồi vội vã quay về giường.
Lâm Giang nhìn thấy mặt mẹ thất sắc, vội hỏi:
-Mẹ! Mẹ trông thấy gì ngoài kia hả mẹ?
Bà Lâm Ngọc lắc đầu, mình cười gượng:
-Đâu có, mẹ đâu có thấy gì đâu.
-Sao mặt mẹ tái xanh vậy?
Bất giác bà Ngọc đưa tay sờ lên má mình, một cảm giác lành lạnh lan truyền khắp cơ thể. Không biết tại cái lạnh bên ngoài cửa sổ ập vào hay nỗi sợ hãi làm bà đóng băng lại.
Bà Lâm Ngọc lắc nhẹ đầu:
-Đừng lo lắng con gái. Mẹ không sao đâu, chắc tại gió lạnh ngoài kia, làm cho da mặt mẹ tái đi. Nào, con nằm vào trong đi.
Lâm Giang nhích người, bà Ngọc ngồi xuống giường, cẩn thận kéo mền đắp tận ngực con, rồi ngả người nằm xuống giường.
-Mẹ ơi! Chừng nào thì ba đi công tác về hả mẹ? – Lâm Giang choàng qua ôm lấy mẹ.
-Chắc hai ngày nữa.
-Con mong ba về quá, ở nhà này vắng ba, con cảm thấy sợ. Căn nhà không có đàn ông, con có cảm giác không được an toàn. Lúc trước con sống chung với gia đình nội, thế mà hay mẹ nhỉ.
-Con thấy đó, trong cuộc sống hàng ngày, sự va chạm dễ làm cho con người mất bình tĩnh, xảy ra tranh chấp, và điều tệ hại sẽ xảy ra. Mẹ không muốn như thế. Ngày trước, chú Út chưa lấy vợ, ba mẹ cũng đâu muốn ra riêng. Nhưng nay thì khác, nhà nội lại thêm một nhân khẩu mới, ba mẹ muốn nhường cái nhà từ đường đó lại cho chú Út. Và cũng để tránh những rắc rối có thể xảy ra.
-Con hiểu. – Lâm Giang ôm hôn mẹ. – Con biết mẹ mơ ước có một căn nhà cho riêng mình lâu lắm rồi. hai mươi năm làm dâu của mình, đã đến lúc mẹ cần phải nghỉ ngơi, sống cho mình một chút chứ.
Bà Lâm Ngọc vỗ nhẹ vào tay con:
-Cám ơn con đã hiểu cho mẹ.
Lâm Giang úp mặt vào ngực mẹ hít hít cái mùi mồ hôi thơm thơm của mẹ. Với cô, trên đời này chưa có mùi nước hoa nào quyến rũ như mùi thơm tỏa ra từ người mẹ. Mỗi ngày, mỗi ngày, Lâm Giang đều ôm lấy mẹ, hít thật sâu mùi hương ấy. Đi xa một ngày, vắng mẹ một ngày, Giang cảm thấy mình nhớ quay quắt cái mùi hương của mẹ.
Cũng thật ngộ, mẹ không dùng nước hoa sao người mẹ vẫn thơm phức. Có phải mùi hương ấy toát ra từ tình mẫu tử không nhỉ?
Lâm Giang nhắm mắt lại, cô quên bẵng đi nỗi sợ lúc nãy. Cảm thấy thật an toàn khi nằm cạnh mẹ.
Cô khẽ nói:
-Mẹ! Mẹ nghe thấy gì không?
-Gì hả con?
-Biển đang hát đấy mẹ ạ.
-Ừ nhỉ! Biển đang ru con ngủ đấy.
Ngoài kia tiếng sóng biển rì rào, như đang thì thầm với gió hòa khúc hát muôn đời của biển cả.
Con bé cũng lãng mạn thật. – Bà Lâm Ngọc thầm nghĩ. – Có lẽ nó giống mình. Ngày xưa khi còn là một thiếu nữ, bà mê biển đắm say. Sáng sớm bà đón ánh mặt trời từ biển, cái cảm giác được chiêm ngưỡng vần dương đỏ lộng lẫy, nhô lên khỏi mặt nước tạo ra muôn vàn hạt trân châu lấp lánh trên mặt biển. Thật là tuyệt biết bao. Lúc ấy bà đã cảm thấy một sức sống mãnh liệt, như đang tuôn trào trong từng mạch máu của mình. Cảm giác yêu đời bừng lên trước thiên nhiên huyền diệu.
Rồi khi đêm về bà đam mê với ánh trăng ngọc ngà lãng mạn. Gió, sóng biển và trăng như ru bà vào khu vườn thiên thai đầy mơ mộng lá hoa.
Khi yêu bà, ba của Lâm Giang có lần đã nói: “Em ngắm biển, còn anh ngắm em. Em lúc ấy thật là tuyệt vời. Trông em thật là quyến rũ…”. Rồi như đã giữ lời hữa với người tình và cũng là người vợ yêu, ông đã làm việc cật lực, chắt chiu dành dụm, cuối cùng đã tậu được một căn nhà nằm sát biển. Để bà tha hồ ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ mỗi ngày.
-Cám ơn anh yêu. Cám ơn người chồng tuyệt vời của em. – Bà khẽ nói.
Quay sang ngắm con gái, mới đó mà nó đã ngủ rồi. Sao nó xinh thế nhỉ? Hai mươi tuổi đầu mà cứ như một đứa trẻ bé bỏng. Là cô sinh viên trường đại học y năm thứ hai thế mà vẫn làm nũng với ba mẹ, như một đứa trẻ lên ba. Con gái của tôi thật là đáng yêu. Tôi chưa từng thấy sinh vật nào dễ thương, đẹp tuyệt vời trên hành tinh này như con bé. Bà nghĩ thầm, mẹ yêu con biết bao con gái bé bỏng, duy nhất của mẹ. Báu vật quí giá nhất trong đời mẹ.
Hôn khẽ lên đôi bờ mi cong vút của con. Bà khép mắt lại, cố vỗ về giấc ngủ theo hơi thở nồng nàn của con gái. Nhưng sao bà không ngủ được. Cái bóng đen vất vưởng nào đó cứ ám ảnh lấy bà. Chẳng lẽ những câu chuyện mà quái hoang đường là có thật ư? Một thế giới khác, như mọi người vẫn thầm nghĩ đó là thế giới của sự vĩnh hằng, vẫn đang tồn tại song song với thế giới sống động của mình thật sao?
Vậy những oan hồn ấy trụ ngụ ở đâu? Trong nhà mình, nhà bên cạnh… ngoài bãi biển hay trong những hang đá sâu?
Ồ, có lẽ màn đêm mới chính là ngôi nhà chung của họ. Thoắt hiện rồi thoắt biến, bóng đêm là những người bạn đồng hành của những điều mà quái, của những nỗi âu lo sợ hãi tăm tối. bà Lâm Ngọc lắc mạnh đầu, cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám đó ra khỏi đầu mình.
-Ngủ đi, hãy ngủ đi. – Bà tự vỗ giấc ngủ.
Sáng nay thức dậy, bà Lâm Ngọc thấy đầu nhức như búa bổ. Có lẽ đêm qua mình thức khuya quá. Định cố nằm thêm tí nữa, nhưng rồi theo thói quen bà vẫn ngồi dậy xuống bếp xem qua món điểm tâm cho con bé. Mặc dù đã có chị Loan người giúp việc, nhưng bà vẫn tự tay lo cho con gái bữa ăn sáng.
-Chào bà! Đêm qua bà ngủ ngon không? – chị Loan trông thấy bà chủ thì lễ phép.
-Tôi gần như thức trắng đêm, không tài nào chợp mất được.
Chị Loan nghiêng đầu nhìn kỹ bà chủ.
-Ừ phải đó! Nhìn kỹ thấy mắt bà chủ thâm quầng.
-Vậy sao? – bà Lâm Ngọc vội đưa đôi tay sờ vào vùng mi mắt. – Cứ nư mất ngủ một đêm là mắt tôi có quầng thâm. Thật là bực mình.
-Phải rồi, đêm qua bà có nghe tiếng hét của nhà bên cạnh không? Thật là khủng khiếp.
-Có, tôi có nghe. Không biết là chuyện gì đã xảy ra cho nhà bên ấy.
-Cứ như là tiếng hét của người sắp chết vậy. Phải không bà?
-Ừ! Nhưng tôi nghĩ là họ đánh nhau.
-Không! Bà nhầm rồi, gia đình bác sĩ Bảo sống rất hòa thuận. Bà mới về đây ở nên không biết đó thôi. Con lớn lên từ nhỏ ở đây. Con chưa thấy gia đình nào hạnh phúc như gia đình ấy.
-Hình như vị bác sĩ trẻ vẫn chưa lập gia đình?
-Đúng vậy, thưa bà. Bác sĩ Vũ đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Nghe nói hình như anh ta hơi khó tính, nhìn bề ngoài trông có vẻ nghiêm khắc lắm.
-Nghe nói người mẹ cũng là bác sĩ?
-Dạ phải! bà Minh Tuyền là một bác sĩ giỏi. Nhưng con không thích bà ấy.
-Tại sao?
-Gương mặt bà ấy lạnh lùng, hơi khắc khổ. Và điều đặc biệt là bà ấy ít nói, gần như không giao du với ai. Kể từ khi cậu con trai mở phòng mạch tại nhà, căn nhà ấy mới mở cửa để đón khách đến khám bệnh. Còn trước kia thì cánh cổng nặng nề ấy luôn đóng im ỉm. – Rồi chợt cô Loan nói thêm. – Đêm qua tiếng thét ấy có lẽ là tiếng thét của bà ta.
-Sao cô lại nghĩ như vậy?
-Không biết, nhưng con nghĩ là đúng, bởi cái giọng thét vang lanh lãnh như kim khí rất trùng hợp với giọng nói của bà ta.
Bà Lâm Ngọc vừa đập cái trứng gà vào chảo vừa nói:
-Ủa! Sao cô nói bà ta là người ít nói, làm sao cô biết được giọng của bà ấy.
-Í, con quên nói cho bà biết à. Đã có một thời gian con giúp việc cho nhà bên ấy, con biết chứ.
-Thì ra là thế! – bà Lâm Ngọc gật đầu.
Từ bên ngoài Lâm Giang đi vào, khăn tắm choàng qua vai.
-Mẹ! Sáng nay mẹ cho con ăn món gì?
-Là bánh mì với trứng ốp la, xúc xích, sữa tươi.
-Ôi! Ngon quá.
-Con vừa mới chạy bộ xuống biển à?
-Dạ phải. Mẹ cũng siêng dậy sớm tập thể dục đi. Cái eo của mẹ có chiều hướng to ra rồi đó.
Bà Lâm Ngọc mỉm cười:
-Mẹ già rồi. Cần gì phải làm đẹp nữa.
-Mẹ chưa già đâu, trông mẹ cứ như ngoài ba mươi thôi. Có phải không chị Loan?
Cô Loan cười gật đầu phụ họa:
-Cô Giang nói phải đó, thoạt mới nhìn tôi cũng không nghĩ là bà đã gần năm mươi.
Bà Lâm Ngọc cười, phát nhẹ vào mông con gái:
-Thôi, vào tắm nhanh đi, còn ăn sáng mà đi học. Đứng đó mà líu lo như chim chích.
Lâm Giang bật cười rồi nhanh chân biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Chờ cho con gái đi khuất, bà Lâm Ngọc ghé tai chị người làm nói nhỏ:
-Trong bữa ăn sáng chị đừng nhắc lại chuyện đêm qua.
Cô Loan dường như chưa hiểu hẳn câu nói, vội hỏi lại:
-Thưa bà! Chuyện đêm qua là chuyện gì ạ?
-Tiếng thét! Bà Lâm Ngọc đáp ngắn gọn.
Cô Loan có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhìn gương mặt căng thẳng của bà chủ, cô không dám hỏi thêm gì nữa.
Thực ra bà Ngọc không muốn gợi lại chuyện, để Lâm Giang không bị cái bóng đen kia ám ảnh. Không hiểu sao bà tin chắc rằng điều Lâm Giang nhìn thấy là sự thật. Con bé không thể nào hoa mắt tới hai lần. Mình chưa nhìn thấy nhưng nghe con bé kể, mình cũng đã bị bóng đen kia ám ảnh suốt đêm, huống hồ chi nó, chắc nó sợ lắm nhưng không nói ra.
Lâm Giang ngồi vào bàn ăn sáng. Cô cũng giống như mẹ, không muốn nhắc tới điều kinh khủng tối qua. Rồi những câu chuyện tán gẫu trong bữa ăn, cũng làm khỏa lấp điều ám ảnh tệ hại ấy.
Đã đến giờ đi học, như thường lệ, bà Lâm Ngọc lại dặn dò con khi thấy Lâm Giang dắt chiếc xe Dream ra khỏi cửa.
-Đi đường cẩn thận nghe con, dạo này xe cộ đông quá, người chạy xe cứ như là đan lưới vậy. Con lại đang bị cảm.
-Dạ con biết rồi mẹ. Thưa mẹ con đi học.
-Ừ, con đi đi.
-Khi nào thì mẹ mới ra cửa hàng?
-Một chút nữa.
-Trưa nay con ghé cửa hàng của mẹ nha.
-Ừ! Cũng được. Nếu vậy mẹ sẽ dặn chị Loan không nấu cơm trưa. Chúng ta ra ngoài ăn nhé.
-Hoan hô mẹ! – Lâm Giang reo lên thích thú. Một ý tưởng thật tuyệt vời.
Bà Lâm Ngọc lườm yêu con trẻ:
-Cứ như là đứa bé lên ba.
Lâm Giang cười khúc khích rồi vẫy tay chào mẹ. Lên xe nổ máy chạy đi.
Cô đến lớp và điều đầu tiên làm là tìm cô bạn thân để trút bầu tâm sự. Sự căng thẳng làm cho Lâm Giang khó chịu vô cùng, cô muốn bộc lộ với mẹ, nhưng thấy bà lo âu, thế là Lâm Giang không dám. Cô vờ vui vẻ cả buổi sáng hôm nay hòng để cho mẹ yên tâm. Nhưng thực sự lòng cô luôn nơm nớp lo âu.
Thy Thy! – Lâm Giang gọi to lên khi vừa thoáng thấy cô bạn thân ở bãi gửi xe.
Thy Thy nhận ra Lâm Giang, cô vẫy tay và chờ bạn ở cổng trường.
- Chào bạn! Tối qua bạn ngủ có ngon không? – Thy Thy hỏi.
- Không ngon lắm! – Lâm Giang lắc đầu.
- Tại sao vậy?
Lâm Giang thò tay nắm chặt tay Thy Thy.
- Mình nói ra điều này, không biết Thy Thy có tin hay không?
- Gì vậy? – Thy Thy nhìn vào mắt Lâm Giang hỏi. – Hình như bạn hơi căng thẳng, có chuyện gì nói cho mình nghe đi.
- Đêm qua mình thấy ma.
- Ma? – Thy Thy hét lên làm Lâm Giang phải vội vàng bịt miệng bạn lại.
- Bạn đừng hét to thế. – Lâm Giang nói. – Coi chừng mọi người nghe thấy.
- Bạn nói thật chứ? – Thy Thy hạ giọng.
- Không bịa một tí nào.
Thy Thy dừng lại, đối mặt với Lâm Giang, mắt nhìn bạn hồi hộp xen lẫn tò mò.
- Bạn kể đi, kể nhanh đi.
- Bạn phải hứa là đừng có hét toáng lên nữa nhé.
Thy Thy gật đầu, Lâm Giang kéo bạn tới một ghế đã dưới gốc cây phượng già. Cô bắt đầu thuật lại câu chuyện đêm qua.
Thy Thy mắt tròn xoe, lắng tia nghe chăm chú, lâu lâu lại lấy tay chặn lên ngực mình để nén sự sợ hãi.
Nghe xong Thy Thy có vẻ nghi ngờ:
- Này, có khi nào bạn bị cảm nên hoa mắt không hả?
Lâm Giang lắc nhẹ đầu:
- Không thể, mình nghĩ lần thứ nhất có thể là mình hoa mắt, nhưng lần thứ hai thì chắc chắn là k. Mình nhìn rất rõ cái bóng đen ấy cứ như lướt trước mắt mình, chỉ tiếc là đêm tối quá mình không thể nhìn rõ được gì, ngoài một bóng đen to lớn như một con người.
- Có khi nào là kẻ trộm không?
Lâm Giang nhặt một chiếc lá vàng rơi dưới đất, lắc nhẹ trên tay và nói:
- Mẹ mình cũng đã nói như vậy, nhưng mình nghĩ là không phải đâu.
Thy Thy lắc mạnh tay Lâm Giang:
- Vậy bạn đã tìm hiểu tiếng thét ở nhà bên cạnh chưa? Tại sao lại có tiếng thét ấy? Người ta đã nhìn thấy gì…? Có thấy giống như bạn không?
- Mình cũng không biết nữa. Nhưng mình cũng không tiện qua hỏi thăm. Nghe nói nhà hàng xóm ấy là một gia đình trí thức. Cả nhà đều là bác sĩ. Họ có cách sống kín đáo, ít giao du với ai. Mình lại là hàng xóm mới nên thấy không tiện lắm.
Lâm Giang chưa nói hết câu thì một chàng trai xuất hiện cắt ngang câu chuyện của hai người. Anh ta chìa ra trước mặt hai tấm thiệp mời.
- Gì vậy Thiên Long? – Lâm Giang hỏi.
Chàng sinh viên Thiên Long ấn vào tay hai người tấm thiệp:
- Xem đi rồi biết!
Cả Thy Thy và Lâm Giang đều cùng mở ra coi.
Thy Thy reo lên:
- Thì ra là sinh nhật của Long à?
Thiên Long gật đầu:
- Rất hân hạnh được đón tiếp hai bạn.
- Chà, oách quá ta. Đãi tiệc ở nhà hàng Hải Yến…? Sao không đãi ở nhà có vui hơn không? – Lâm Giang lè lưỡi.
Thiên Long cười:
- Thời buổi này, cái gì cũng ra nhf hàng cho tiện. Có người phục vụ, lại có một khoảng không gian thích hợp cho tuổi trẻ của chsng ta, tha hồ mà quậy. Hôm đó mình sẽ bao nguyên một vũ trường. các bạn có thể nhảy đầm thoải mái suốt đêm.
- Vậy thì tốn kém lắm nhỉ. – Thy Thy hỏi.
Thiên Long phẩy tay ra vẻ không bận tâm lắm:
- Chuyện nhỏ ấy mà. Chủ yếu là vui thôi. Các bạn nhớ đến nhé. – Rồi Thiên Long tình tứ nhìn Lâm Giang. – Bữa tiệc sẽ mất đi ý nghĩa nếu vắng bóng hai người đẹp.
Thy Thy cười tủm tỉm:
- Này! Nói cho rõ ràng nghe, hai người mà người nào là chính. Đừng gây hiểu lầm, mất công bạn bè cãi nhau đó nghe.
- Điều này mọi người đều biết. đâu cần mình phải nói ra, có phải không Lâm Giang?
Lâm Giang ngượng ngùng, mắt vờ nhìn chỗ khác:
- Sao Thiên Long lại hỏi Giang. Lam sao Giang biết.
- Giang mà không biết, thì ai vào đây mà biết cho được. – Thiên Long vẫn không buông tha cô bạn học bằng ánh mắt đắm đuối của mình.
Lâm Giang đứng lên cắt đứt câu chuyện:
- Thôi, chúng mình vào lớp đi khôngẻo trễ học bây giờ. – Nói rồi Giang nắm tay Thy Thy kéo đi.
Thiên Long cười tủm tỉm, đi theo sau lưng.
Thy Thy giật khẽ tay bạn:
- Này! Sao mặt người ta đỏ bừng vậy?
Lâm Giang bất giác đưa tay lên sờ má mình chối nhanh:
- Nói bậy này, làm gì có.
Thy Thy ghé sát tay Lâm Giang nói nhỏ:
- “Hắn” cũng được chứ, đẹp trai, con nhà bề thế, học hành cũng tạm ổn, không lười lắm. Bạn O.K. đi.
Lâm Giang vừa bỏ chạy vừa lắc lắc hai bím tóc:
- Không nghe, không nghe bạn nói đâu.
Thy Thy phá ra cười ngất trước thái độ trẻ con của Lâm Giang. Giang là một trong những hoa khôi của trường này. Có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi. vậy mà chẳng biết sao cô lại chưa “cảm” một ai. Và Thiên Long là một trong các chàng trai cố chiếm được trái tim người đẹp.
Buổi học cũng trôi qua nhanh chóng, Lâm Giang tạm biệt bạn bè và hướng thẳng ra trung tâm thành phố, nơi có cửa hàng hoa tươi của mẹ.
Trên đường đi một tai nạn bất ngờ xả ra. Một chiếc xe ba gác máy chở đầy sắt thép xây dựng, đã bị đứt dây ràng, không may lúc đó xe của Lâm Giang vừa trờ tới bên cạnh, đống sắt rơi xuống đè ngã chiếc xe của Lâm Giang làm cô ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh. Được người đi đường đưa vào bệnh viện.
Khi tỉnh dậy, Lâm Giang thấy căn phòng toàn một màu trắng toát, cô hết hồn chống tay nhổm dậy. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô. Lâm Giang thấy đầu choáng váng, mất hoa lên.
- Đừng, đừng cố ngồi làm gì, cô bị mất máu nhiều lắm.
Lâm Giang khẽ mở mắt ra, gương mặt người đàn ông nhòe nhòe một lúc rồi mới hiện ra.
Lâm Giang càu mày hỏi:
- Ông là ai vậy? tôi đang ở đâu đây?
Người đàn ông nhìn cô mọt lúc rồi đáp:
- Cô bé à! Tôi là bác sĩ và nơi cô nằm là bệnh viện.
Lâm Giang ngơ ngác hỏi:
- Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?
- Cô bị tai nạn. – Giọng người đàn ông thật từ tốn. – Có người đưa cô vào đây. Cô không nhớ gì sao?
Lâm Giang khép hờ mất lại, cố nhớ những gì đã xảy ra. Toàn bộ vụ tai nạn dần dần hiện ra trong trí cô.
- Thưa bác sĩ, cho tôi hỏi thăm bây giờ là mấy giờ rồi? – Lâm Giang hỏi đầy lo lắng.
Vị bác sĩ nhìn đồng hồ rồi trả lời:
- Gần bốn giờ chiều rồi.
- Thôi chết! – Lâm Giang kêu lên.
- Có việc gì không ổn hả cô bé?
- Mẹ! Mẹ tôi… có ai báo cho mẹ tôi biết là tôi đang ở đây không?
- Chưa, tôi cũng định bụng chờ cô tỉnh dậy thì hỏi địa chỉ liên lạc với người nhà của cô. Khi cô vào đây thì trong người không có một thứ giấy tờ gì.
- Cái cặp, cái cặp đi học của tôi, trong đó có số điện thoại.
- Tôi không thấy, có lẽ nó đã văng mất khi cô té xuống đường. Người thanh niên tốt bụng đã đưa cô vào đây, còn chiếc xe thì gửi bên ngoài bãi giữ xe của bệnh viện.
Lâm Giang chống tay nhổm dậy, nhưng rồi mắt cô lại hoa lên, tối sầm lại. Choáng váng cô ngã ra giường.
Vị bác sĩ đỡ cô nằm xuosong và nói:
- Cô cần gì, tôi có thể giúp cho, cô còn đang yếu lắm, không thể ngồi lên được đâu.
- Dạ! Lâm Giang ngập ngừng. – Xin làm phiền bác sĩ, làm ơn gọi điện về nhà giúp cháu. Cháu chắc là mẹ cháu đang trông lắm.
Bác sĩ khẽ cau mày:
- Bộ tôi già lắm sao mà xưng bằng cháu?
- Dạ… dạ không ạ. – Lâm Giang lúng túng, cô nhìn kĩ vị bác sĩ hơn. Đó là một người đàn ông cao to, gương mặt hơi lạnh lùng, nhưng phải nói là rất đẹp, cái đẹp của người dàn ông mạnh mẽ, nước da ngăm đen. Sống mũi cao và đôi mắt sáng ngời toát lên sự thông mình bản lĩnh.
Thấy Lâm Giang nhìn mình, vị bác sĩ hỏi nhỏ:
- Thế nào, tôi đâu đến nỗi già lắm phải không?
- Dạ không ạ. – Lâm Giang bất giác bật nói như xác định ý nghĩ trong đầu mình.
Vị bác sĩ khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi từ nãy đến giờ Lâm Giang mới nhìn thấy. Giang phát hiện ra khi cười, trông vị bác sĩ mới quyến rũ làm sao. Ông ta có một nét đẹp của bức tượng cổ thời La Mã.
- Dạ thưa bác sĩ, - Lâm Giang tiếp lời. – Cháu… cháu… à không… em có thể nhờ bác sĩ gọi điện về nhà được không ạ?
- Tất nhiên là được rồi. Cô đọc số điện thoại đi.
Nói xong vị bác sĩ nọ rút chiếc điện thoại di động trong túi ra. Chờ đợi Lâm Giang đọc số, khi cô đọc số nào, ông ta liền bấm nút số đó. Đầu dây bên kia chuông đã reo. Bác sĩ đưa điện thoại cho Lâm Giang.
- Cô nói chuyện với người nhà đi.
- Dạ! Cám ơn bác sĩ.
Lâm Giang đỡ chiếc điện thoại bằng cả hai tay, cô nhận ra giọng của mẹ ngay.
- Alô! Mẹ phải không mẹ?
Bên đầu dây kia, giọng bà Lâm Ngọc đầy lo lắng:
- Trời ơi! Con đó hả Giang. Con đi đâu vậy? Làm cho mẹ lo muốn chết luôn. Từ trưa đến giờ mẹ đứng ngồi không yên. Sao giờ này mới điện thoại về cho mẹ?
- Mẹ ơi! Mẹ bình tĩnh nghe con nói nha.
- Nói đi.
- Con không thể gọi điện cho mẹ được, vì lúc trưa con bị tai nạn giao thông nên hôn mê, bây giờ mới tỉnh lại.
- Trời…! - Giọng bà Lâm Ngọc thảng thốt bên kia. – Con… con có sao không? Bây giờ con đang ở đâu?
- Con đang nằm phòng cấp cứu của bệnh viện.
- Mẹ tới ngay, mẹ tới ngay.
Giọng bà Lâm Ngọc run rẫy, gấp gáp cúp máy, Lâm Giang trả lại điện thoại cho vị bác sĩ.
- Em cám ơn rất nhiều.
- Ồ! Không có chi. Cô nghỉ đi, tôi sẽ theo dõi sức khỏe của cô. Nếu có gì thấy không ổn trong người nhớ báo cho tôi biết ngay nhé.
- Dạ.
Vị bác sĩ quay đi, ra tới cửa, ông ta chợt quay lại hỏi:
- À, cho tôi biết địa chỉ để ghi vào hồ sơ bệnh án.
- Dạ! Nhà em ở 25A đường Huyền Trân công chúa, phường 2.
- 25A à! – Vị bác sĩ kêu lên. – Có phải gia đình nhà cô vừa mới dọn về đây?
Lâm Giang tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên:
- Dạ đúng ạ! Nhưng làm sao mà bác sĩ biết được điều này.
Vị bác sĩ trẻ khẽ mỉm cười, quay lại bước đến gần giường bệnh, chìa tay ra bắt tay với Lâm Giang:
- Xin chào cô bé hàng xóm!
Lâm Giang chớp chớp mắt, bẽn lẽn đưa tay ra nắm lấy tay bác sĩ.
Anh ta tự giới thiệu:
- Tôi ở nhà số 23, tên tôi là Hoàng Gia Thoại Vũ. Còn cô bé tên gì?
- Dạ! Em tên là Hà Ngọc Lâm Giang.
- Không ngờ chúng ta làm quen nhau trong hoàn cảnh này. Tôi nghe mẹ tôi nói có hàng xóm mới dọn tới, nhưng vì công việc bận quá, nên chưa sang làm quen được.
Lâm Giang thoáng nhớ chuyện đêm qua. Cô ngần ngại hỏi:
- Nhà bác sĩ, có phải là căn nhà có cây vú sữa thật to trong sân không?
- Đúng rồi! – Vị bác sĩ gật đầu.
Bây giờ Thoại Vũ mới nhìn kĩ cô bé hàng xóm hơn. Cô bé trông thật xinh đẹp. Cứ như một đóa hồng đang hé nụ dưới ánh mặt trời, rạng ngời tinh khôi. Có lẽ chưa bao giờ Thoại Vũ thấy được một vẻ đẹp mỹ miều nào đến thế.
- Hình như đêm qua em có nghe bên nhà bác sĩ có tiếng thét. Chuyên gì xảy ra vậy bác sĩ. – Giọng Lâm Giang rụt rè.
Bác sĩ Vũ nhún vai:
- Tôi cũng không rõ nữa. Hình như mẹ tôi nói bà đã trông thấy một điều kinh khủng gì đó, nên đã thét lên.
Lâm Giang không kìm được sự tò mò, bật hỏi:
- Xin hỏi. Bác ấy đã nhìn thấy điều gì vậy?
Bác sĩ Thoại Vũ lại nhún vai:
- Bà nói với tôi là bà đã trông thấy một con quỷ. Một con quỷ đen gớm ghiếc. Nhưng tôi không tin. Có lẽ chỉ là ác mộng.
Lâm Giang thoáng rùng mình.
- Có lẽ là thật đó… - Cô lẩm nhẩm khi nhớ lại bóng đen lao vút vút qua trước mặt mình đêm qua.
Thoại Vũ nghe không rõ, anh hỏi lại:
- Lâm Giang nói gì vậy?
Lâm Giang ngẩng lên nhìn, bối rối:
- Dạ… không ạ… dạ không có gì.
- Thôi cô bé nghỉ đi. Chắc mẹ Giang cũng sắp đến. Tôi phải đi thăm vài bệnh nhân đây.
- Dạ! Bác sĩ đi ạ.
Chờ cho bác sĩ Thoại Vũ đi ra ngoài, Lâm Giang mới nhắm mắt lại. Bây giờ cô mới nghe đầu nhức ong ong như đang có hàng vạn tiếng ong bay trong đó. Khắp người đau nhức, ê ẩm. Đêm qua nỗi hoảng sợ đã làm cho Lâm Giang tưởng chừng như muốn ngất đi. Còn bây giờ thì lại bị tai nạn thế này. Sao mà xui xẻo quá vậy.
- Giang! Giang ơi! – Tiếng gọi giật giọng của mẹ làm Lâm Giang choàng mwor mắt ra.
Cô trông thấy mẹ mặt hớt hãi, tãi xanh, trán vã mồ hôi. Bà bật khóc khi thấy đầu Lâm Giang quấn băng trắng toát.
- Con! Con có sao không? Trời ơi… sao lại ra nông nỗi này.
Lâm Giang nắm tay mẹ, nước mắt rơi.
- Mẹ! Con đau lắm!
Bà Lâm Ngọc sờ nắn khắp người con gái:
- Con có bị thương chỗ nào nữa không?
- Hình như không, chỉ xây xát bên ngoài da thôi. Nhưng đầu con bị đập xuống đất, nghe bác sĩ nói máu ra nhiều lắm.
Bà Lâm Ngọc ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài trên má:
- Tội nghiệp con gái của mẹ. Chắc là con đau lắm. Mẹ phải làm sao đây…?
Lâm Giang áp đầu vào ngực mẹ nũng nịu:
- Chỉ cần ngửi được mùi thơm của mẹ, con cảm thấy bớt đau nhiều lắm. – Cô cố gượng cười để mẹ yên lòng. – Mẹ đừng khóc nữa, con không sao đâu.
Bà Lâm Ngọc đặt con nằm ngay ngắn trên giường.
- Con nằm đây để mẹ liên lạc với bệnh viện tìm cho con một bác sĩ giỏi nhất. Tiền bạc không thành vấn đề.
Lâm Giang nắm tay mẹ kéo lại.
- Thôi khỏi mẹ ạ. Con nghĩ là đã có một bác sĩ tốt nhất chăm sóc rồi.
- Ai vậy con? – Bà Ngọc hỏi.
- Dạ bác sĩ Thoại Vũ.
- Thoại Vũ à… - bà Lâm Ngọc cau mày, cố lục lọi trong trí nhớ xem xem, mình có quen cái tên này k. Nhưng bà không nhớ được liền hỏi. – Bác sĩ Vũ là ai vậy con? Làm sao con biết được ông ta là một bác sĩ giỏi của bệnh viện?
Lâm Giang nở nụ cười tươi ra vẻ bí mật:
- Anh ấy là người hàng xóm của nhà mình đó mẹ.
- Làm sao con biết?
- Con cũng vừa mới phát hiện ra đây thôi.
- Thế à! – Bà Ngọc kêu lên ngạc nhiên. – Vậy ông ta có biết con là hàng xóm mới đến không?
- Dĩ nhiên là biết chứ mẹ.
- Ừ! Mẹ cũng có nghe nói, bác sĩ Thoại Vũ là một bác sĩ giỏi. Phòng mạch tư của ông ta khá đông khách. Thảo nào mẹ nghe cái tên Thoại Vũ hơi quen quen. Thì ra lúc sáng ở nhà cô Loan đã nói cho mẹ nghe về bác sĩ Vũ nhà bên cạnh.
- Vậy mẹ yên tâm đi, khỏi cần tìm bác sĩ khác nghe mẹ.
- Ừ! Mẹ biết rồi.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ Vũ bước vào. Trông thấy bà Lâm Ngọc anh nhã nhặn cúi chào:
- Chắc đây là mẹ của Lâm Giang?
Bà Ngọc lịch sự cúi chào lại rồi trả lời:
- Dạ phải! Có lẽ anh là bác sĩ Vũ?
- Dạ đúng. Cháu chào bác ạ.
- Là hàng xóm mà mãi tới giờ mới biết mặt nhau.
Bác sĩ Vũ ái ngại:
- Dạ! Công việc của cháu cũng bận lắm.
- Ừ! Tôi biết mà. Chỉ nói như vậy thôi.
Bác sĩ Vũ bước tới giường bệnh từ tốn hỏi:
- Lâm Giang! Em thấy trong người thế nào. Có nhức đầu có buồn nôn không?
Lâm Giang trả lời:
- Dạ buồn nôn thì không. Nhưng đầu thì rất đau. Em chóng mặt lắm.
- Bác sĩ ơi! Cháu nó có bị nặng lắm không? Có ảnh hưởng gì tới nào không hả bác sĩ? – Bà Ngọc vội vã xen vào.
- Dạ! Cháu đã chup X quang rồi, không sao ạ. Nhưng cân fphair theo dõi kỹ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nếu có triệu chứng đau đầu nhiều, buồn nôn thì phải báo cho bác sĩ trực biết ngày để kịp xử lý.
- Trăm sự nhờ bác sĩ giúp đỡ. Hãy cho cháu loại thuốc nào tốt nhất để điều trị. Tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề.
- Bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố hết sức mình vì ngã đập đầu mạnh xuống đường, nên ít nhiều cung gây chấn động vùng đầu. Dĩ nhiên là bị đau rồi. Nhưng nếu không có những triệu chứng khác thì không sao đâu. Chỉ sợ bị chấn thương sọ não thì mới nguy hiểm.
- Dạ! Bây giờ cháu có thể ăn được gì ạ?
Bác sĩ Vũ cầm tay Lâm Giang bắt mạch vừa nghe nhịp mạch, vừa trả lời cho bà Ngọc:
- Dạ! Bác cho Giang ăn những thức ăn nhẹ như sữa, cháo.
Rồi quay sang Lâm Giang, anh nói:
- Hãy cố lên cô bé nhé.
Lâm Giang khẽ gật đầu, bác sĩ Thoại Vũ ghi vào hồ sơ bệnh án treo ở chân giường xong anh quay ra.
- Cháu chào bác, bác ở đây theo dõi bênh của Lâm Giang, có gì thì báo ngay cho cháu biết.
- Dạ, cám ơn bác sĩ rất nhiều.
- Không có gì đâu ạ. Anh khx gật đầu chào Lâm Giang.
Cô cũng gật đầu đáp trả, khi còn lại hai mẹ con, Lâm Giang thì thào:
- Mẹ! Bác sĩ Vũ đẹp trai thật mẹ nhỉ.
Bà Lâm Ngọc lườm yêu con gái:
- Sao, để ý người ta rồi à?
- Không có. – Lâm Giang đỏ mặt. – là con chỉ nhận xét vậy thôi mà.
- Ừ! Cũng may là bác sĩ Vũ là hàng xóm. Sau này khi con xuất viện về, mẹ sẽ nhờ bác sĩ sang chăm sóc sức khỏe cho con.
- Khi nào rảnh, mẹ nhớ sang thăm nhà người ta một chút mẹ nhé.
- Ừ! Mẹ biết rồi. À! Không biết đêm qua nhà bác sĩ làm sao mà có tiếng thét to như thế không biết.
Vừa nói xong câu này, bà Lâm Ngọc biết mình đã lỡ lời, lẽ ra không nên nhắc lại câu chuyện này trong lúc tâm trí Lâm Giang đang bị đau.
Lâm Giang đưa mắt sợ sệt nhìn ra cửa. Cô hạ giọng thì thào:
- Bác sĩ Vũ nói mẹ anh ấy đã nhìn thấy một con quỷ.
- Con quỷ…?
Bà Lâm Ngọc giật mình, đánh rơi cái bóp trên tay xuống đất, giọng như lạc hẳn đi.
- Con nói sao…? – Bà hỏi lại. – Một con quỷ hả?
Lâm Giang nghe tim mình đập mạnh. Cô loáng thoáng nhớ lại bóng đen kinh khủng kia không thốt nên lời.
Cô chỉ gật nhẹ đầu mà thôi.