Đó không phải là bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên làm dậy sóng báo chí một thời.
Đó là những đêm Sài Gòn tháng cuối năm lành lạnh, có quá nhiều chuyện để làm, để nghĩ, để quyết định nhưng rồi lại nhìn thời gian trôi mà bất lực trước những kế hoạch dang dở. Nhìn vào màn đêm sợ hãi chính mình. Bóng đêm lúc nào cũng đây mê hoặc, đầu căng như dây đàn vẫn không thể nào nhắm mắt.
Đó là những lúc ta đơn độc đứng giữa ngã ba đường, bất chợt nhớ rằng có ai đó đã từng nói “Trên đời không có sự đúng sai mà chỉ có sự chọn lựa”.
Đó còn là những cảm xúc không tên giữa đường đời bất tận, ta cố tình nhớ bóng hình ai…
Đã gần bốn tháng rồi kể từ những ngày đầu bước chân vào vào Ngoại thương, những ngày đầu lạ nước lạ cái ở Sài Thành. Không biết từ khi nào mình nhắc về Ngoại thương nhiều hơn, mình đi với lũ bạn nhí nhố mới quen nhiều hơn… Có thể gọi là “Bắt đầu yêu”… Tự dưng lại tưởng tượng một ngày nào đó nếu mình xa Ngoại thương mà lòng thắt lại… Tự dưng cảm thấy yêu và cám ơn những điều nhỏ bé xung quanh mình.
Đã có thể tự hào dẫn mẹ từ quê lên mà không bị lạc, đã thuộc gần hai phần ba những chặng đường xe bus. Thế nhưng vẫn còn bị mẫn cảm với những chuyện không đâu của bao người tứ xứ. Vẫn còn chạnh lòng vì tất cả quá thờ ơ, lạnh lùng…Vẫn còn những đêm dài không ngủ…
Có hôm nhỏ bạn nhắn tin “Mày còn ở quê lâu không, tao cũng đang về quê nè”, mình nhanh tay reply “Tao về lại Sài Gòn rồi!”. Tại sao là “về” chứ không phải là từ ngữ nào khác, nhớ cách đây hơn bốn tháng mình còn nhắn tin cho nó “Tao với mày lên Sài Gòn học giữ liên lạc thường xuyên nha!”. Đời đổi thay hay ta đang thay đổi?
Có khi ngồi soạn cả một email dài rồi lưỡng lự không dám gửi hay những lần soạn tin nhắn thật dài rồi lại nhanh tay nhấn “Delete” vì sợ rằng nếu thêm một phút giây nào nữa chần chừ ta sẽ nhấn “Send”.
Có những khi chạnh lòng ghen tị khi thấy một ai đó hạnh phúc hơn, sung túc hơn, học giỏi hơn… Lòng nhủ thầm mình phải cố gắng nhiều hơn!
Cũng có thời, ngồi mơ màng tưởng tượng những câu chuyện cao xa để rồi chợt nhận ra cái thực tế trần trụi quanh mình.
Cũng đã từng đặt những kế hoạch vĩ đại để rồi mỉm cười dù chỉ hoàn thành một nửa.
Cũng có lúc ngồi viết nhiều note như thế này, rồi lại xóa…
Chúng ta ai cũng thế, cũng đã từng chới với giữa muôn trùng khó khăn để rồi cảm thấy chơi vơi lạc lõng giữa dòng đời. Ta như chông chênh ở một đỉnh núi mà nhìn xuống là vực sâu hun hút, nhìn lên là trời xanh vời vợi… Nhưng dù như thế nào đi nữa cũng mong rằng sau những phút như thế, ta sẽ nhận ra một cách chắn chắc nên đi con đường nào. Mà đường đời vốn thế, đã bước qua là không hối hận.
NGUYỄN VY
Đó là những đêm Sài Gòn tháng cuối năm lành lạnh, có quá nhiều chuyện để làm, để nghĩ, để quyết định nhưng rồi lại nhìn thời gian trôi mà bất lực trước những kế hoạch dang dở. Nhìn vào màn đêm sợ hãi chính mình. Bóng đêm lúc nào cũng đây mê hoặc, đầu căng như dây đàn vẫn không thể nào nhắm mắt.
Đó là những lúc ta đơn độc đứng giữa ngã ba đường, bất chợt nhớ rằng có ai đó đã từng nói “Trên đời không có sự đúng sai mà chỉ có sự chọn lựa”.
Đó còn là những cảm xúc không tên giữa đường đời bất tận, ta cố tình nhớ bóng hình ai…
Đã gần bốn tháng rồi kể từ những ngày đầu bước chân vào vào Ngoại thương, những ngày đầu lạ nước lạ cái ở Sài Thành. Không biết từ khi nào mình nhắc về Ngoại thương nhiều hơn, mình đi với lũ bạn nhí nhố mới quen nhiều hơn… Có thể gọi là “Bắt đầu yêu”… Tự dưng lại tưởng tượng một ngày nào đó nếu mình xa Ngoại thương mà lòng thắt lại… Tự dưng cảm thấy yêu và cám ơn những điều nhỏ bé xung quanh mình.
Đã có thể tự hào dẫn mẹ từ quê lên mà không bị lạc, đã thuộc gần hai phần ba những chặng đường xe bus. Thế nhưng vẫn còn bị mẫn cảm với những chuyện không đâu của bao người tứ xứ. Vẫn còn chạnh lòng vì tất cả quá thờ ơ, lạnh lùng…Vẫn còn những đêm dài không ngủ…
Có hôm nhỏ bạn nhắn tin “Mày còn ở quê lâu không, tao cũng đang về quê nè”, mình nhanh tay reply “Tao về lại Sài Gòn rồi!”. Tại sao là “về” chứ không phải là từ ngữ nào khác, nhớ cách đây hơn bốn tháng mình còn nhắn tin cho nó “Tao với mày lên Sài Gòn học giữ liên lạc thường xuyên nha!”. Đời đổi thay hay ta đang thay đổi?
Có khi ngồi soạn cả một email dài rồi lưỡng lự không dám gửi hay những lần soạn tin nhắn thật dài rồi lại nhanh tay nhấn “Delete” vì sợ rằng nếu thêm một phút giây nào nữa chần chừ ta sẽ nhấn “Send”.
Có những khi chạnh lòng ghen tị khi thấy một ai đó hạnh phúc hơn, sung túc hơn, học giỏi hơn… Lòng nhủ thầm mình phải cố gắng nhiều hơn!
Cũng có thời, ngồi mơ màng tưởng tượng những câu chuyện cao xa để rồi chợt nhận ra cái thực tế trần trụi quanh mình.
Cũng đã từng đặt những kế hoạch vĩ đại để rồi mỉm cười dù chỉ hoàn thành một nửa.
Cũng có lúc ngồi viết nhiều note như thế này, rồi lại xóa…
Chúng ta ai cũng thế, cũng đã từng chới với giữa muôn trùng khó khăn để rồi cảm thấy chơi vơi lạc lõng giữa dòng đời. Ta như chông chênh ở một đỉnh núi mà nhìn xuống là vực sâu hun hút, nhìn lên là trời xanh vời vợi… Nhưng dù như thế nào đi nữa cũng mong rằng sau những phút như thế, ta sẽ nhận ra một cách chắn chắc nên đi con đường nào. Mà đường đời vốn thế, đã bước qua là không hối hận.
NGUYỄN VY
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: