Kể lại cuộc gặp gỡ với một người bạn thân sau bao ngày xa cách lớp 9

HƯỚNG DẪN VIẾT BÀI:
Kỷ niệm gắn bó với chúng ta khi còn ngồi trên ghế nhà trường không chỉ có những kiến thức bổ ích, những bài học về đạo lý làm người giàu giá trị nhân văn, nhân bản, không chỉ có những thầy những cô dạy cho ta những điều hay lẽ phải, chắp cánh, chuẩn bị hành trang cho chúng ta bay cao bay xa tới bến bờ của tri thức mà còn hơn tất cả là những người bạn thân thương, gần gũi của chúng ta. Chúng ta hay nghĩ về những người bạn đang bên mình, học tập và vui chơi với chúng ta ngay trên ghế nhà trường. Hiếm ai nghĩ tới một ngày chúng ta phải xa nhau, tạm biệt nhau, mỗi người đi một nẻo. Và rồi vào một ngày duyên phận đưa đẩy, chúng ta lại bất ngờ gặp lại nhau trên một con đường thân thuộc thưở xưa thì cảm xúc sẽ ra sao? Một chút bâng khuâng, một chút xốn xang, một chút bồi hồi, xúc động, và phần nhiều là sự vỡ òa trong sung sướng và hạnh phúc. Viết một bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với một người bạn thân sau bao ngày xa cách không phải là quá khó đối với các bạn. Nhưng chúng ta cần lưu ý khi viết một bài văn tự sự cần tập trung vào xây dựng cốt truyện, tình huống, nhân vật, biết kết hợp giữa các phương thức biểu đạt cho thật nhuần nhuyễn. Sau đây các bạn có thể tham khảo một số bài viết. Chúc các bạn học tốt !

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI MỘT NGƯỜI BẠN THÂN SAU BAO NGÀY XA CÁCH LỚP 9
Nhung là người bạn thân nhất của em. Bọn em học với nhau từ hồi mầm non cho tới Trung học Cơ sở. Tình bạn của chúng em gắn bó với nhau 8 năm dòng dã. Tình cảm ấy dường như đã vượt qua cả tình bạn mà trở thành tình chị em ruột thịt, thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng lớn lên thì bọn em càng thêm trân trọng tình bạn cao cả và thiêng liêng này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời gian mà có lẽ suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được. Ngỡ tưởng em và Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, nhưng không may là ước mơ đó không thành hiện thực. Tới năm lớp 7, bố mẹ Nhung quyết định lên Hà Nội để làm ăn, sinh sống. Tất nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bố mẹ lên đó học tập. Và bọn em đã lưu luyến và bịn rịn chia tay nhau từ hồi đó. Suốt hai năm trời, chúng em không có bất kỳ một liên lạc nào với nhau. Bất ngờ một hôm (khi đó em đã lên lớp 9), trên đường đi học về, ghé vào công viên gần nhà, em bắt gặp một bóng dáng thật thân thương làm sao! Đó là Nhung, em đã được gặp lại cô bạn thân nhất của mình sau bao ngày xa cách. Cuộc gặp gỡ khi đó để lại trong em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.

Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây êm đềm trôi. Bầu trời mùa thu trong vắt. Không khí trong lành và mát mẻ. Buổi học chiều nay tan sớm, em thư thả, thong thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một chút man mác buồn. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu mà nên trong công viên phủ đầy một màu vàng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành, phủ kín trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua tới đâu là là khẽ khàng đáp xuống mặt đất tới đấy. Phải rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu gặp nhau, quen nhau và rồi chơi với nhau như hai chị em ruột thịt vậy. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã hai năm rồi, em không gặp lại Nhung. Nghĩ tới đó mà lòng em trào lên một nỗi buồn trống vắng, không thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi tưởng, em đi mãi dọc theo công viên và... Em bất ngờ bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang đứng ngay trước mặt. Em ngẩng đầu lên để xem đó là ai. Thật bất ngờ. Đó là Nhung. Người bạn thân nhất của em. Cuộc gặp gỡ này làm em thực sự không tin nổi vào mắt mình.

Nhung không thay đổi là mấy. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn của hai năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực sự rất ra dáng một cô thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp. Khuôn mặt vẫn phúc hậu, dễ thương và rạng ngời như mọi khi.
- Thu. Lâu rồi không gặp cậu – Nhung cất giọng hỏi
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp đó. Khi ấy, em thực sự không kìm được nước mắt vì xúc động. Em chạy tới thật nhanh, ôm choàng lấy Nhung mà khóc nức lên. Em mếu máo:
- Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhờ cậu đó!
- Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung an ủi em.
Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa hai đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi nói chuyện. Em cất tiếng hỏi trước:
- Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?
Nghe em hỏi, Nhung tủm tỉm cười. Nụ cười tỏa nắng và dịu dàng của Nhung đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:
- Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên đấy thì mình không quen lắm nhưng dần dần mình quen được thêm rất nhiều bạn mới. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi?
Em cười:
- Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi đột ngột quá nên mình cảm thấy trống vắng và buồn lắm. Hai năm qua không có một chút liên lạc hay thông tin liên qua tới cậu làm mình thấy khá lo lắng.
- Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Hôm nay, mình về quê thăm ông bà nên tiện mình xin phép bố mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần đấy nha. Mình ngủ tạm ở nhà cậu một tuần được chứ?
Em vui mừng khôn xiết:
- Tất nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.
Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ niệm của thời ấu thơ vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên mà đáng yêu vô cùng.
Cuộc gặp gỡ lại người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em. Buổi chiều thu hôm ấy, em gặp lại Nhung – người bạn mà em yêu quý và trân trọng nhất.
Whalien 52 – VFO.VN
ban-than(1).jpg

Những người bạn thân lâu ngày không gặp sẽ có cảm xúc rất tuyệt với, đặc biệt là những bạn nữ thường tình cảm hơn họ sẽ có những hành động rất dễ thương
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI MỘT NGƯỜI BẠN THÂN SAU BAO NGÀY XA CÁCH LỚP 9
Trong cuộc đời mỗi người có lẽ ai cũng có cho mình một người bạn thật tâm lí thật hiểu mình, một người mà ngoài cha mẹ anh chị trong gia đình ra mình có thể yên tâm vào,có thể tin tưởng mà tâm sự những điều không phải ai cũng dễ nói ra. Tôi cũng may mắn có cho mình một cô bạn thân rất đáng yêu tên là Tú Anh. Chúng tôi gặp nhau khi tôi chuyển lên một trường khác để ôn thi tỉnh và thật trùng hợp khi cô sắp xếp hai đứa chúng tôi ngồi cạnh nhau. Rồi chẳng biết tự bao giờ mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên gắn bó thân thiết và bền chặt hơn. Nhưng rồi cuối năm khi tôi lại phải chuyển về trường cũ thì cũng là lúc hai đứa phải chia tay nhau do nhà quá xa. Tôi nhớ như in ngày hai chúng tôi được gặp lại
Hôm đó là một buổi sáng ngày hè mát mẻ. Cơn mưa rào đêm qua đã xua tan đi mọi oi bức nóng nực của khí hậu ngày hè. Tôi dậy thật sớm và bắt đầu đi dạo trên con đường gần nhà. Bầu trời hôm ấy thật đẹp, cao xanh và trong vắt, nổi bật trên nền trời xanh đó là những đám mây trắng đang tung tăng chảy trôi tao nên một thế giới đầy sinh động đang nhảy nhộn nhịp trên trời cao. Từng cơn gió mát thoảng qua luồn vào kẽ tóc khiến con người thật sảng khoái dễ chịu.Cây cối hai bên đường dường như cũng được khoác một bộ áo mới xanh tươi hơn sau cơn mưa. Tôi đang đi dạo ngắm nhìn cảnh vật thì bỗng một tiếng “Trinh ơi” khiến tôi giật mình quay lại
Từ trên một chiếc xe ô tô khách , Tú Anh nhảy xuống và chạy lại chỗ tôi. Đứng hình mất ba giây tôi mới nhận ra rằng điều gì đang xảy ra và hét lên chạy lại ôm nó. Hai đứa ôm nhau mà sung sướng nhảy cẫng lên! Tôi bất ngờ hỏi nó:
- Sao mày xuống đây mà không kêu tao? Làm tao tưởng mình đang nằm mơ!
- Tao mà nói thì còn gì là bất ngờ nữa – nó gãi đầu cười- tranh thủ mấy ngày hè tao xuống chơi với mày đấy. Sướng không?
- Sướng!- tôi gật đầu cười hì.
Lúc này tôi mới có thể ngắm rõ lại khuôn mặt Tú Anh sau hai năm không được gặp mặt. Khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi nhiều vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh với đôi mắt một mí đặc biệt là chiếc mũi dọc dừa cao và đẹp kinh điển! Chỉ khác duy nhất là mái tóc dài ngày xưa nay đã được cắt ngắn ngang vai trông cá tính hơn hẳn.
- Sao dạo này béo thế?- Tú Anh trêu tôi
- Thì về nhà được bố mẹ “vỗ béo” đấy chứ tao có muốn đâu! Còn mày thì vẫn gầy như cái que haha
- Tao gầy vì ngày đêm nhớ mày đấy!- nó trêu lại
Rồi tôi và nó trở về nhà tôi và bắt đầu lấy xe đi chơi. Ngồi trên xe hai đứa tám với nhau đủ thứ chuyện.Có thể các bạn không tin nhưng khi đã là bạn thân cùng hiểu nhau thì dù không gặp nhau bao lâu đến mấy chỉ cần khi gặp và nói “ ê tao kể cho mày nghe cái này” thì sẽ “tám chuyện” đủ mọi thứ trên đời như vừa mới gặp nhau hôm qua vậy!
Tôi và Tú Anh cũng thế. Chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời nào là chuyện ở lớp chuyện gia đình và cả về những cậu bạn “crush” mà mình thầm thương trộm nhớ. Ngày hôm đó chúng tôi chỉ dành thời gian cho nhau để ôn lại biết bao kỉ niêm cũ, đó chính là ngày tình bạn của chúng tôi. Tôi đưa Tú Anh đi vòng quanh xem nơi mình sống rồi thỉnh thoảng hai đứa lại tạt vào một quán nào đó ven đường để mua quần áo đôi hay thưởng thức đồ ăn nơi đây…
Sáng ngày hôm sau Tú Anh lại phải trở về nhà và chúng tôi đã hứa với nhau từ giờ cứ mỗi năm sẽ lại lên thăm nhau cho đỡ nhớ! Đó là cuộc gặp gỡ mà tôi nhớ mãi không bao giờ quên, một cuộc gặp thật đẹp và in đậm dấu ấn trong tim tôi.
trinh-vfo.vn

Những người bạn luôn có những kỉ niệm tình cảm nhất định với nhau đặc biệt là sau nhiều năm xa cách ít liên lạc hoặc liên lạc nhưng chưa gặp nhau thì có rất nhiều điều muốn nói chia sẻ với nhau. Hiện tại nhờ sự phát triển của công nghệ và các thiết bị smartphone thì việc kết nối với nhau quá dễ dàng cũng làm 1 phần tình cảm nhạt dần vì chúng ta có thể gặp nhau hằng ngày trên mạng xã hội facebook, zalo tuy nhiên lại có thể ít gặp nhau và ngoài đời thực cũng ít gặp nhau. Thậm chỉ sau nhiều năm gặp nhau khi gặp lại thì cảm xúc cũng không được như khi bạn không hề biết tin tức gì của người bạn của mình.
 
  • Chủ đề
    ban than
  • Top