Kể lại kỉ niệm của em với người bạn thân lớp 9, lớp 8 hay nhất ngắn gọn

Hướng dẫn làm bài:
Cuộc sống của chúng ta giống như đoá hoa hồng, thiếu nước nó sẽ héo mòn và chết dần, con người chúng ta cũng vậy, thiếu đi tình bạn, con người ta sẽ dần trong sự cô đơn, hiu quạnh. Bạn thân chính là người gần gũi với ta nhất, là người luôn lắng nghe ta mỗi khi và vui, chia sẻ với ta mỗi khi ta buồn và tuyệt vọng, bạn thân như là gia đình thứ hai của chúng ta vậy. Tình bạn thật đẹp nhưng cũng thật mong manh nhất là khi chúng ta còn trẻ, còn khờ dại, còn bướng bỉnh, thứ tình cảm ấy như những bong bóng xà phòng, đẹp mà lại dễ vỡ, muốn bền đẹp phải biết cách trân trọng, bảo vệ, giữ gìn nó như một thứ vô giá trong cuộc sống này. Ở bài văn này, hãy dùng chính những kỉ niệm và cảm xúc chân thật của chúng ta để xây dựng nó, chú ý cách viết sao cho gọn gàng, diễn đạt trôi chảy, cảm xúc tự nhiên, lời văn sinh động, rõ ràng.

ban-than.jpg

Những người bạn thân trong cuộc sống sẽ giúp bạn có rất nhiều niềm vui trong cuộc sống và cũng có rất nhiều kỷ niệm buồn vui cùng nhau

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ LẠI KỈ NIỆM VỚI BẠN THÂN LỚP 8
Ai trong chúng ta mà chẳng có một tình bạn đẹp đẽ, ai trong chúng ta mà chẳng có một người bạn thân bên cạnh, sẻ chia niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, tôi cũng vậy, Linh- là cô bạn thân nhất của tôi hồi lớp 9, và có lẽ ngày hôm ấy là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tình bạn của chúng tôi.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, như dự định từ chiều hôm trước, hôm nay Linh sẽ sang nhà tôi học nhóm, háo hức từ sáng, tôi nhờ mẹ chuẩn bị nước, đồ ăn chống đói giữa ca học. Đúng 8h Linh có mặt ở nhà tôi, chúng tôi cùng nhau học Toán và Tiếng anh, Linh học rất giỏi môn Anh, kiểm tra từ mới và cấu trúc ngữ pháp của tôi rất kĩ càng và cẩn thận, bù lại ở phần tôi, tôi giúp Linh ghi nhớ những công thức toán học khô khan, chuyển chúng thành những câu dễ nhớ, dễ học hơn, tôi cũng chỉ cho Linh cách giải những bài toán theo cách ngắn gọn nhất,.. Sau khi học xong chúng tôi ngồi trong phòng đọc truyện, tâm sự và ăn bánh mà mẹ tôi đã kì công chuẩn bị từ sáng. Tiện đang vui, tôi liền khoe với Linh chiếc cặp tóc hình ngọc trai rất xinh mà bố đã mua tặng tôi trong chuyến công tác vừa rồi. Đưa Linh xem xong, tôi chợt nhận ra phải đi nấu cơm trước khi bố đi làm về, tôi bảo Linh ngồi đợi tôi đi nấu cơm rồi sẽ quay lại, nhưng lúc tôi đang nấu cơm thì Linh đã vội chạy về vì sợ muộn giờ ăn cơm, tại nhà Linh vẫn hay ăn cơm sớm vậy ấy. Xong xuôi chuẩn bị cơm nước tôi chạy lên phòng cắm headphone nghe nhạc rồi bỗng đánh mắt lên bàn thì chợt thấy chiếc cặp tôi khoe với Linh đặt trên bàn đã không cánh mà bay. Lúc ấy, trong lòng tôi rất giận dữ, tôi đã nghĩ rằng có mình tôi với Linh ở phòng, không Linh lấy thì còn ai nữa. Rồi vô duyên vô cớ tôi âm thầm gán cái mác ăn trộm cho Linh như vậy đấy, vừa tức, vừa bực, không ngờ bạn thân của mình lại xấu tính như thế, lại lấy thứ đáng quý với mình như thế. Rồi tôi nghỉ chơi với Linh hai ngày, không nói chuyện, không học nhóm, không nói lí do, ở lớp thì bơ Linh đi chơi với nhóm bạn khác, đi về thì tôi về trước, Linh cũng rất thắc mắc và tò mò ra mặt, cỏ vẻ thỉnh thoảng định lại gần hỏi nhưng tôi lại bơ, tránh đi. Rồi đến ngày thứ ba, tôi bỗng thấy chiếc kẹp của mình trên bàn học của Dũng- đứa em trai nghịch ngợm của tôi, gặng hỏi nó mới nói hôm trước thấy đẹp quá nên nó mới lôi về phòng nghịch. Rồi tôi chợt nhớ ra những ngày qua mình đã trách oan Linh như thế nào, mình đúng là một người bạn tồi.. Sáng hôm sau đến lớp tôi đã thấy Linh đứng ở lan can đăm chiêu suy nghĩ, tôi cười nhẹ, khẽ chạy đến luồn hai tay qua eo và thì thầm với Linh:
- Chúng mình xuống canteen đi!!
Linh ngạc nhiên, gặng hỏi về thái độ của tôi mấy ngày qua, tôi chỉ khẽ đáp tại mấy hôm đấy tôi mệt nên trong người khó chịu. Nói rồi chúng tôi cười xoà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Qua cái ngày hôm ấy, tôi cảm thấy thật may mắn khi tôi gặp được Linh- cô bạn tri kỉ của những tháng ngày cấp 2 đáng trân trọng này. Cảm ơn Linh vì đã luôn thông cảm, đồng hành với tôi trong những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp, và xin lỗi vì những lúc dại khờ, hấp tấp mà suýt nữa đánh mất tình bạn này. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi tiếp, đi thật dài đến suốt cuộc đời này.
Tuyetanh- VFO.VN

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ VỀ KỶ NIỆM VỚI NGƯỜI BẠN THÂN
Thời gian như nước chảy qua kẽ tay, kéo tuổi thơ tôi trôi ngược vào quá khứu, thấm thoát đã 3 năm kể từ ngày tôi rời xa mái trường cấp 2 thân yêu này. Hôm nay, tôi lại có dịp về thăm, bước trên sân trường xưa, biết bao kỉ niệm ùa về, kỉ niệm về thầy cô, kier iệm về lớp học và đặc biệt là kỉ niệm về cậu bạn thân nhất của tôi

Giữa khoảng không vắng lặng của một chiều hè đầy nắng, cảm xúc dội về mát lạnh như cơn mưa đầu mùa đã thấm ướt tâm hồn tôi thuở ấy. Góc sân trường xưa, khoảng trời nhỏ bé nơi đâu cũng tràn ngập kỉ niệm tuổi thơ, từ những ngày đông giá buốt ngủ gà ngủ gật trên lớp đến những ngày hè nắng như thiêu đốt báo hiệu ngày chia li, rồi nhiều cuộc vui chưa bao giờ dứt, những tiết học bổ ích say mê. Nhìn bàn ghế, nhìn phấn, nhìn bảng, tôi thấy lại bản thân mình năm nào, cũng vui tươi và trong sáng, tôi thấy mình và thấy cậu, cậu bạn thân nhất của tôi-Toàn.

Tôi vốn chẳng có nhiều bạn bè chỉ có một cậu bạn thân duy nhất nên kỉ niệm về cậu bé năm ấy trong tâm trí tôi lúc nào cũng rõ nét. Tôi nhớ kỉ niệm lần đầu gặp mặt, cậu bé đeo kính cận, áo khoác phai, cao hơn tôi một cái đầy với nụ cười ửng nắng như mặt trời. Ngày hôm ấy trời mưa giông ngập trời, gió lạnh thổi buốt từng cơn luồn vào tay áo. Khi tiếng trống tan trường vừa điểm đúng 4 giờ chiều, từng tốp học sinh lũ lượt kéo nhau ra về thì một cô học tò luôn bị các bạn cùng trang lứa như tôi còn phải cặm cụi thu vén lại đống đồ đạc của mình vừa bị chọc phá, dẫm đạp. Những lời chửi bới, nguyền rủa, khinh bỉ khiến lòng tôi nặng trĩu. Không nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau bị ghét bỏ, không nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ bị dằn vặt, đay nghiến. Sự hiền lành đến nỗi nhu nhược của tôi khiến những người bạn ấy càng được thế làm tới. Tôi biết rõ điều ấy và càng chắc chắn hơn khi xuống tới nhà xe, chiếc xe đạp của tôi đã bị đập phá tan nát, có những bộ phận đã rơi ra khỏi thân xe. Lạnh, mệt, bất lực, tôi ngồi xuống khóc nức nở giữa trời mưa mỗi lúc một nặng hạt. Bỗng một bàn tay đưa ra trước mặt tôi. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ khoảnh khắc ấy. Bàn tay hơi ái đi vì lạnh nhưng ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu bé ấy nở nụ cười, che ô cho tôi, kéo tôi dậy rồi nhẹ nhàng nói :
- Thôi đừng khóc nữa, lại đây mình sửa xe giúp cậu. Tôi lúc đầu còn ngạc nhiên, thậm chí còn chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc bởi từ trước đến nay chẳng có ai đối xử tốt với tôi cả. T cặm cụi dựng chiếc xe đã bị đập nát của tôi lên, hì hục lắp ráp lại bên bàn đạp bị long ra rồi quay lại gọi tôi :
- Này cậu, ra đây giúp mình một tay đi
Tôi chạy lại cúi xuống bên cạnh cậu lúng túng chưa biết làm gì thì ngay lúc đó cậu bắt lời trước :
- Mình là Toàn, lớp 9A
- Ừm...chào cậu...mình là Hoa, lớp C.
Vẫn không ngẩng đầu lên, T vừa nhăn mày kéo miếng vỏ xe bị kẹp vào giữa bánh xe vừa lẩm bẩm :
- Cái bọn này thật là !
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nắn chỉnh lại cái giỏ xe đã bị méo. Rồi cậu kể những câu chuyện giúp tôi vui trở lại, an ủi tôi, khuyên tôi. Cảm giác lúc đấy cảm động đến lạ. 5 rưỡi chiều, trời lạnh nên tối nhanh, xung quanh đã nhá nhem, chỉ còn chiếc bàn đạp xe không thể lắp vào được. Cậu nhìn tôi, đôi mắt lúng túng :
- Này, tôi không lắp được cái này vào, có khi phải ra hàng nhờ người ta lắp thôi.
- Ừ thôi, tôi cảm ơn cậu nhiều nhé. Cậu cứ về đi, tối lắm rồi, xe này tôi tự dắt đi sửa được.
Cậu cười cười chọc ghẹo :
- Có được không đấy, trời tối đường làng vắng lắm đấy, hay cậu muốn thử cảm giác bị bắt cóc, giết chết rồi ném xác đi phi tang.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi rùng mình thật, bối rối nhìn cậu. Cậu bé ấy thế mà cười ha há :
- Thôi tôi đi cùng cậu, trông mặt cậu buồn cười thật đấy. Rồi cả hai chúng tôi, mỗi đứa một xe, vừa dắt bộ thong dong vừa nói chuyện :
- Sao chúng nó cứ bắt nạt cậu thế ?
- Tôi không biết, chúng nó gọi tôi là đồ nhà nghèo, đồ quê mùa... chúng nó không muốn chơi với tôi.
Trông cậu có vẻ phẫn nộ :
- Sao cậu không đánh lại chúng nó ?
Tôi chỉ cười :
- Thôi tôi không thích đánh nhau, với lại...với lại...chúng nó đông lắm.
- Con giun xéo lắm cũng phải quằn chứ. Mà thôi từ mai đi với tôi, đứa nào đánh cậu tôi đánh lại nó.
Tôi từ chối :
- Thôi cậy phiền lắm, làm vậy có khi chúng nó ghét bỏ hơn.
Đoạn đường về nhà hôm ấy sao mà ngắn. Chúng tôi nói hết chuyện trên trời dưới bể, hỏi về dự định cho kì thi cấp 3, dự định cho tương lai, về gia đình, về bản thân. Rồi cậu vừa đi vừa hát:
  • “Đừng buồn nhé bạn ơi
  • Tôi luôn ở đây
  • Tôi sẽ ở đây
  • Ở đây đợi bạn…”
Kể từ ngày đó, chúng tôi đi đâu cũng có nhau, thân nhau như hình với bóng. Một năm quá ngắn ngủi nhưng chúng tôi đã có biết bao kỉ niệm với nhau. Ngày cuối cùng đi học, chúng tôi bịn rịn chia tay nhau, học và thi được vào trường chuyên nhưng cậu vì chuyện gia đình nên phải chuyển vào trong Nam sinh sống. Kể từ ngày ấy đến nay đã ba năm, ba năm chúng tôi không gặp nhau, không trò chuyện. Lòng tôi buồn vì bạn, nhìn từng góc sân trường, đâu cũng có những kỉ niệm của chúng tôi. Bỗng từ đâu có tiếng hát
" Đừng buồn
... "
Tôi giật mình quay lại
Là cậu...
Huongdo - VFO.VN

Kể về kỷ niệm với những người bạn thân là bài văn khá quen thuộc trong chương trình lớp 8 9 6, tùy vào con trai hay con gái mà nội dung kể về kỉ niệm đó có thể sẽ hơi khác nhau 1 chút. Trên đây là 2 bài văn mẫu kể về kỷ niệm của em với người bạn thân dành cho học sinh lớp 8 và lớp 9 để các bạn tham khảo.
 
  • Chủ đề
    ke chuyen ki niem kỷ niệm với bạn thân
  • Thống kê

    Chủ đề
    100,676
    Bài viết
    467,455
    Thành viên
    339,834
    Thành viên mới nhất
    Banchaidienhcm
    Top