Hướng dẫn đề bài kể một câu chuyện về lòng tự trọng mà em đã được nghe được đọc văn lớp 9 hay nhất có dàn ý và bài làm.
Lòng tự trọng trong cuộc sống vô cùng quan trọng nó là thước đo đánh giá phẩm chất con người bạn. Lòng tự trọng rèn cho ta cách sống sao cho tốt với những hành động nhân văn được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ. Chúng ta đang sống trong một xã hội phát triển khi không biết đâu là thật không biết đâu là giả thì rất cần những lòng tự trọng làm những hành động tốt cho xã hội, cho con người. Và cũng bởi vì thế mà ít ai biết được giá trị thực của nó bởi họ chỉ nghĩ đến lợi ích của mình mà không biết nghĩ đến người khác. Hãy sống vì một xã hội ngày càng tốt đẹp. Trong chương trình ngữ văn lớp 9 khi gặp dạng bài kể chuyện chúng ta thường gặp đề kể một câu chuyện về lòng biết ơn mà em biết. Dưới đây là dàn ý và bài làm chi tiết mong rằng sẽ giúp các bạn có một định hướng đúng và có một bài làm tốt. Để làm được đề bài này bạn phải hiểu lòng tự trọng là như thế nào và kể một câu chuyện về lòng tự trọng mà em biết.
Lòng tự trọng là điều rất cơ bản cần có ở 1 con người
DÀN Ý: KỂ MỘT CÂU CHUYỆN VỀ LÒNG TỰ TRỌNG MÀ EM BIẾT
1.MỞ BÀI:
Giới thiệu câu chuyện về lòng tự trọng về ai mà em định kể
2.THÂN BÀI:
Người đó là một người như thế nào: được mọi người yêu quý với những hành động đẹp
Có một lần được chứng kiến hành động nó thể hiện rõ lòng tự trọng mà mình nhớ mãi
Đó là bài học dạy mình sống phải có lòng tự trọng, phải có những hành động đẹp
Thay đổi bản thân mình để trở thành một người tốt có lòng tự trọng được mọi người yêu quý.
3.KẾT BÀI:
Học được rất nhiều từ người đó và cố gắng sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.
BÀI VĂN: KỂ MỘT CÂU CHUYỆN VỀ LÒNG TỰ TRỌNG MÀ EM BIẾT
Chắc hẳn các bạn ai cũng đều đọc chuyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao. Đặc biệt nhân vật Binh Tư trong chuyện ngắn chính là tôi. Là một người được chứng kiến câu chuyện của lão Hạc tôi vô cùng xúc động về lòng tự trọng của người nông dân ấy. Sau đây tôi xin kể câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo. Bây giờ tôi đã là chủ gia đình nhỏ nhưng vẫn có cái tính thích tiền, thích ăn ngon và động đến việc là không muốn làm. Hễ nhà nào sơ ý là tôi mượn đồ của họ về dùng tạm nên bà con hàng xóm luôn tránh xa tôi. Gần nhà tôi là nhà của lão Hạc, hoàn cảnh nhà lão cũng rất khó khăn: vợ mất sớm, có một thằng con trai bỏ đi làm đồn điền cao su bây giờ vẫn chưa thấy về. Lão sống một mình cùng con chó Vàng bầu bạn trong một túp lều tranh với ba sào vườn mà hoa màu không thu được bao nhiêu bởi thiên tai bão lũ. Tôi chẳng ưa gì lão vì lão là một người lương thiện nên dân làng ai cũng yêu quý lão.
Rồi một hôm, tôi đang ở nhà bỗng nhiên tôi nhìn thấy lão Hạc xuất hiện trước cửa nhà mình. Thấy vậy tôi liền mời lão vào nhà uống nước. Tôi thầm nghĩ: “Quái lạ, sao hôm nay lại sang nhà mình chơi vậy”. Lão Hạc cầm chén nước trên tay mà nhìn lão như có điều muốn nói. Tôi liền hỏi:
-Hôm nay lão sang đây chơi hay có việc gì vậy?
-Tôi…muốn xin anh một ít bả chó. Lão Hạc trả lời.
Tôi nhanh nhanh đáp lại:
-Được, tưởng gì chứ thứ đó tôi chẳng thiếu.
Vừa nói tôi liền chạy vào nhà lấy đưa cho lão. Lão Hạc đón vội lấy gói bả chó và rảo bước về luôn mà chẳng kịp nói lời cảm ơn. Tôi nhìn theo lão bụng cười thầm “Tưởng gì chứ lão cũng ra phết chẳng vừa đâu”. Bẵng đi một thời gian rồi một hôm tôi đang làm việc ở ngoài đồng thì thấy mọi người chạy xô về nhà lão Hạc mà chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tôi liền chạy lại xem. Vừa đến cổng, tôi thấy mọi người đứng đông đúc chen nhau. Không biết có chuyện gì, tôi bèn len vào xem. Sững người tôi nhìn thấy lão Hạc đang nằm quằn quại trên sàn nhà, đầu tóc rũ rượi, quần áo xô xệch, hai mắt long song sọc, miệng xùi bọt chân tay quay cóp, thỉnh thoảng lão lại lên cơn co giật trông thật đau đớn và dữ dội. Trông thấy thế tôi hoảng sợ chạy một mạch về nhà. Về đến nhà tôi còn chưa hết sợ. Nằm trên giường tôi lẩm bẩm:
-Lão Hạc chết là do tôi vì tôi đã đưa bả chó cho lão, nếu biết thế thì tôi sẽ không đưa và lão Hạc sẽ không chết một cách đau đớn như vậy. Mà lúc đầu tôi cứ tưởng lão giống mình.
Sau cái chết của lão Hạc tôi cảm thấy rất buồn cứ nghĩ mãi không thôi về một con người giàu lòng tự trọng cho dù sống trong đói nghèo thà chết chứ không làm việc xấu. Thật là một con người đáng ngợi ca. Nghĩ đến lão Hạc là tôi lại nghĩ đến bản thân mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những hành động sai trái từ trước đến nay. Tôi tự nhủ:
-Lão Hạc ơi! Tôi xin hứa từ nay sẽ không làm việc xấu nữa, sẽ chăm chỉ làm ăn thay đổi tính cách trong con người mình để không phải cảm thấy xấu hổ về chính bản thân mình nữa. Cảm ơn lão đã dạy cho tôi bài học về lòng tự trọng bài học quý giá trong cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Tôi đã kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng tự trọng của lão Hạc người mà tôi luôn coi như một tấm gương sáng để mình học tập và noi theo. Qua câu chuyện tôi mong các bạn sống có lòng tự trọng đừng làm những việc xấu. Hãy sống như câu tục ngữ “Đói cho sạch, rách cho thơm”
Lòng tự trọng trong cuộc sống vô cùng quan trọng nó là thước đo đánh giá phẩm chất con người bạn. Lòng tự trọng rèn cho ta cách sống sao cho tốt với những hành động nhân văn được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ. Chúng ta đang sống trong một xã hội phát triển khi không biết đâu là thật không biết đâu là giả thì rất cần những lòng tự trọng làm những hành động tốt cho xã hội, cho con người. Và cũng bởi vì thế mà ít ai biết được giá trị thực của nó bởi họ chỉ nghĩ đến lợi ích của mình mà không biết nghĩ đến người khác. Hãy sống vì một xã hội ngày càng tốt đẹp. Trong chương trình ngữ văn lớp 9 khi gặp dạng bài kể chuyện chúng ta thường gặp đề kể một câu chuyện về lòng biết ơn mà em biết. Dưới đây là dàn ý và bài làm chi tiết mong rằng sẽ giúp các bạn có một định hướng đúng và có một bài làm tốt. Để làm được đề bài này bạn phải hiểu lòng tự trọng là như thế nào và kể một câu chuyện về lòng tự trọng mà em biết.
Lòng tự trọng là điều rất cơ bản cần có ở 1 con người
DÀN Ý: KỂ MỘT CÂU CHUYỆN VỀ LÒNG TỰ TRỌNG MÀ EM BIẾT
1.MỞ BÀI:
Giới thiệu câu chuyện về lòng tự trọng về ai mà em định kể
2.THÂN BÀI:
Người đó là một người như thế nào: được mọi người yêu quý với những hành động đẹp
Có một lần được chứng kiến hành động nó thể hiện rõ lòng tự trọng mà mình nhớ mãi
Đó là bài học dạy mình sống phải có lòng tự trọng, phải có những hành động đẹp
Thay đổi bản thân mình để trở thành một người tốt có lòng tự trọng được mọi người yêu quý.
3.KẾT BÀI:
Học được rất nhiều từ người đó và cố gắng sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.
BÀI VĂN: KỂ MỘT CÂU CHUYỆN VỀ LÒNG TỰ TRỌNG MÀ EM BIẾT
Chắc hẳn các bạn ai cũng đều đọc chuyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao. Đặc biệt nhân vật Binh Tư trong chuyện ngắn chính là tôi. Là một người được chứng kiến câu chuyện của lão Hạc tôi vô cùng xúc động về lòng tự trọng của người nông dân ấy. Sau đây tôi xin kể câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo. Bây giờ tôi đã là chủ gia đình nhỏ nhưng vẫn có cái tính thích tiền, thích ăn ngon và động đến việc là không muốn làm. Hễ nhà nào sơ ý là tôi mượn đồ của họ về dùng tạm nên bà con hàng xóm luôn tránh xa tôi. Gần nhà tôi là nhà của lão Hạc, hoàn cảnh nhà lão cũng rất khó khăn: vợ mất sớm, có một thằng con trai bỏ đi làm đồn điền cao su bây giờ vẫn chưa thấy về. Lão sống một mình cùng con chó Vàng bầu bạn trong một túp lều tranh với ba sào vườn mà hoa màu không thu được bao nhiêu bởi thiên tai bão lũ. Tôi chẳng ưa gì lão vì lão là một người lương thiện nên dân làng ai cũng yêu quý lão.
Rồi một hôm, tôi đang ở nhà bỗng nhiên tôi nhìn thấy lão Hạc xuất hiện trước cửa nhà mình. Thấy vậy tôi liền mời lão vào nhà uống nước. Tôi thầm nghĩ: “Quái lạ, sao hôm nay lại sang nhà mình chơi vậy”. Lão Hạc cầm chén nước trên tay mà nhìn lão như có điều muốn nói. Tôi liền hỏi:
-Hôm nay lão sang đây chơi hay có việc gì vậy?
-Tôi…muốn xin anh một ít bả chó. Lão Hạc trả lời.
Tôi nhanh nhanh đáp lại:
-Được, tưởng gì chứ thứ đó tôi chẳng thiếu.
Vừa nói tôi liền chạy vào nhà lấy đưa cho lão. Lão Hạc đón vội lấy gói bả chó và rảo bước về luôn mà chẳng kịp nói lời cảm ơn. Tôi nhìn theo lão bụng cười thầm “Tưởng gì chứ lão cũng ra phết chẳng vừa đâu”. Bẵng đi một thời gian rồi một hôm tôi đang làm việc ở ngoài đồng thì thấy mọi người chạy xô về nhà lão Hạc mà chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tôi liền chạy lại xem. Vừa đến cổng, tôi thấy mọi người đứng đông đúc chen nhau. Không biết có chuyện gì, tôi bèn len vào xem. Sững người tôi nhìn thấy lão Hạc đang nằm quằn quại trên sàn nhà, đầu tóc rũ rượi, quần áo xô xệch, hai mắt long song sọc, miệng xùi bọt chân tay quay cóp, thỉnh thoảng lão lại lên cơn co giật trông thật đau đớn và dữ dội. Trông thấy thế tôi hoảng sợ chạy một mạch về nhà. Về đến nhà tôi còn chưa hết sợ. Nằm trên giường tôi lẩm bẩm:
-Lão Hạc chết là do tôi vì tôi đã đưa bả chó cho lão, nếu biết thế thì tôi sẽ không đưa và lão Hạc sẽ không chết một cách đau đớn như vậy. Mà lúc đầu tôi cứ tưởng lão giống mình.
Sau cái chết của lão Hạc tôi cảm thấy rất buồn cứ nghĩ mãi không thôi về một con người giàu lòng tự trọng cho dù sống trong đói nghèo thà chết chứ không làm việc xấu. Thật là một con người đáng ngợi ca. Nghĩ đến lão Hạc là tôi lại nghĩ đến bản thân mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những hành động sai trái từ trước đến nay. Tôi tự nhủ:
-Lão Hạc ơi! Tôi xin hứa từ nay sẽ không làm việc xấu nữa, sẽ chăm chỉ làm ăn thay đổi tính cách trong con người mình để không phải cảm thấy xấu hổ về chính bản thân mình nữa. Cảm ơn lão đã dạy cho tôi bài học về lòng tự trọng bài học quý giá trong cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Tôi đã kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng tự trọng của lão Hạc người mà tôi luôn coi như một tấm gương sáng để mình học tập và noi theo. Qua câu chuyện tôi mong các bạn sống có lòng tự trọng đừng làm những việc xấu. Hãy sống như câu tục ngữ “Đói cho sạch, rách cho thơm”