[h=1][/h][h=2]Anh cầu hôn em bằng nỗi nhớ, bằng lời thủy chung lúc cách xa, bằng tiếng lòng khi kỷ niệm ùa về, bằng con tim mãi dành trọn riêng em.[/h]Phải chăng em được sinh ra trên thế gian này là dành cho riêng anh? Anh không hiểu sao lần đầu tiên gặp em, anh đã định hình trong suy nghĩ đây là người phụ nữ anh chọn làm vợ, là mẹ của những đứa con của anh, là người cùng anh bước tiếp trên con đường hạnh phúc sau này, là người sẽ gắn bó cùng anh trên quãng đời còn lại.
Chân tình và mộc mạc trong nỗi niềm sâu lắng, lời cầu hôn anh dành cho em, không phải là câu nói ngọt ngào hay một không gian lãng mạn ngập tràn nến và hoa hồng cùng với đôi nhẫn cưới. Mà trái lại, lời cầu hôn ấy, anh đã xây đắp từng ngày, từng giờ trong suốt hai năm mình yêu nhau.
Và phút giây định mệnh đó, sau lần tiễn em về, từ quán cà phê bước ra, đôi mắt anh cứ mãi chăm chú nhìn theo hình bóng em, dần dần khuất xa trong màn đêm lạnh giá. Anh lặng lẽ trên con đường trở về lòng đầy nghĩ suy và dòng tin nhắn viết vội gửi em: "Em về tới nhà chưa? Cảm ơn em đã cho anh có cơ hội được gặp em, tối nay em xinh lắm".
Cứ thế, ngày lại qua ngày những cuộc điện thoại một nhiều hơn, sự quan tâm lo lắng cho nhau càng chặt hơn. Tiếp đến là những buổi dạo chơi đầy kỷ niệm, tay trong tay reo hò cùng sóng biển, vui đùa bên nhau, thỉnh thoảng lại có cái nhìn đầm ấm dành cho nhau. Rồi thời gian trôi qua, đôi ta quấn quýt bên nhau như cảm thấy không thể rời xa. Niềm vui chưa trọn vẹn thì đã đến đến lúc anh lại lên đường vào Nam tiếp tục hành trình công việc còn đang dang dở của mình. Ngày đi, những nỗi buồn như lan tỏa khắp không gian, mọi thứ như chìm ngập trong một màu chia xa. Lúc này đây, hành lý anh mang theo là những món quà được em gởi tặng, hơn thế nữa anh gom cả một bầu trời kỷ niệm gói ghém một cách cẩn thận mang cả vào Nam. Và rồi, đoàn tàu lăn bánh, nụ hôn vội anh trao em và vòng tay kia cũng phải vội rời ra. Anh đi lòng buồn man mác, còn em ở lại với bao nỗi niềm khôn nguôi.
Từng vòng xe lao đi, anh cảm nhận như nỗi trống vắng chất chồng, anh lưu luyến, bịn rịn và không muốn rời xa em dù là một khoảng cách nhỏ nhoi. Anh ra đi nhưng bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tâm tình như mãi còn ở nơi em. Sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua đi, khoảng thời gian ấy với anh như một cực hình, nặng nề và khó chịu biết bao, rồi đất Sài Thành cũng đón chào anh, nơi mà anh và em phải cách nhau hàng ngàn cây số. Người đầu tiên anh gọi điện báo tin đó là em. Xuôi theo dòng người tấp nập, anh trở về căn phòng trọ và anh bắt đầu giây phút xây dựng những chuỗi cầu hôn để đợi đến ngày về. Anh cầu hôn em bằng nỗi nhớ, bằng lời thủy chung lúc cách xa, bằng tiếng lòng khi kỷ niệm ùa về, bằng con tim mãi dành trọn riêng em, bằng những nụ cười của tháng ngày ta bên nhau, bằng niềm tin và sức sống mãnh liệt và bằng cả cuộc đời anh dành trọn cho em.
Lời cầu hôn của anh đơn giản quá em nhỉ? Đôi khi ta tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng có ai ngờ nó lạ thường hơn tất cả. Bởi lẽ, lời cầu hôn anh dành cho em được nhân lên bằng lòng yêu thương, sự cần có, điều cần thiết và những cam go của tháng ngày mà biết rằng ta phải là của nhau. Đó là lời cầu hôn của sự vĩnh cửu, sự nung nấu, chất thành kho tàn hạnh phúc mới có được em. Và đó không đơn giản là câu nói, một lễ nghĩa. Đó mới chính là lời cầu hôn duy nhất trên thế gian này anh muốn dành riêng cho người con gái có một không hai, người con gái định mệnh của đời anh!
Hãy là người vợ tuyệt vời nhất của anh trong cuộc sống này, Ngân Phương nhé! Anh yêu em, hôm nay, ngày mai và mãi mãi về sau.
Chân tình và mộc mạc trong nỗi niềm sâu lắng, lời cầu hôn anh dành cho em, không phải là câu nói ngọt ngào hay một không gian lãng mạn ngập tràn nến và hoa hồng cùng với đôi nhẫn cưới. Mà trái lại, lời cầu hôn ấy, anh đã xây đắp từng ngày, từng giờ trong suốt hai năm mình yêu nhau.
Và phút giây định mệnh đó, sau lần tiễn em về, từ quán cà phê bước ra, đôi mắt anh cứ mãi chăm chú nhìn theo hình bóng em, dần dần khuất xa trong màn đêm lạnh giá. Anh lặng lẽ trên con đường trở về lòng đầy nghĩ suy và dòng tin nhắn viết vội gửi em: "Em về tới nhà chưa? Cảm ơn em đã cho anh có cơ hội được gặp em, tối nay em xinh lắm".
Anh yêu em, hôm nay, ngày mai và mãi mãi về sau. Ảnh: Huỳnh Ngọc Sơn. |
Từng vòng xe lao đi, anh cảm nhận như nỗi trống vắng chất chồng, anh lưu luyến, bịn rịn và không muốn rời xa em dù là một khoảng cách nhỏ nhoi. Anh ra đi nhưng bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tâm tình như mãi còn ở nơi em. Sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua đi, khoảng thời gian ấy với anh như một cực hình, nặng nề và khó chịu biết bao, rồi đất Sài Thành cũng đón chào anh, nơi mà anh và em phải cách nhau hàng ngàn cây số. Người đầu tiên anh gọi điện báo tin đó là em. Xuôi theo dòng người tấp nập, anh trở về căn phòng trọ và anh bắt đầu giây phút xây dựng những chuỗi cầu hôn để đợi đến ngày về. Anh cầu hôn em bằng nỗi nhớ, bằng lời thủy chung lúc cách xa, bằng tiếng lòng khi kỷ niệm ùa về, bằng con tim mãi dành trọn riêng em, bằng những nụ cười của tháng ngày ta bên nhau, bằng niềm tin và sức sống mãnh liệt và bằng cả cuộc đời anh dành trọn cho em.
Lời cầu hôn của anh đơn giản quá em nhỉ? Đôi khi ta tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng có ai ngờ nó lạ thường hơn tất cả. Bởi lẽ, lời cầu hôn anh dành cho em được nhân lên bằng lòng yêu thương, sự cần có, điều cần thiết và những cam go của tháng ngày mà biết rằng ta phải là của nhau. Đó là lời cầu hôn của sự vĩnh cửu, sự nung nấu, chất thành kho tàn hạnh phúc mới có được em. Và đó không đơn giản là câu nói, một lễ nghĩa. Đó mới chính là lời cầu hôn duy nhất trên thế gian này anh muốn dành riêng cho người con gái có một không hai, người con gái định mệnh của đời anh!
Hãy là người vợ tuyệt vời nhất của anh trong cuộc sống này, Ngân Phương nhé! Anh yêu em, hôm nay, ngày mai và mãi mãi về sau.