"Trái tim của người ngu xuẩn thì nằm trên miệng của anh ta, còn tiếng nói của người khôn ngoan thì nằm tận trong tim"
Có một người chuyên đóng vai những nhân vật lịch sử quá cố để diễn thuyết trước quần chúng. Một ngày nọ trong vai một nhà chính trị nổi tiếng, ông đến một lớp 5 của trừơng để trả lời những câu hỏi của học sinh. Một học sinh giơ tay và hỏi :
- Cháu ngỡ rằng ông đã chết rồi cơ mà !
Câu hỏi này thật không bình thường và ông đã trả lời :
- Đúng là tôi đã chết vào năm 1970, lúc 84 tuổi - nhưng tôi chẳng thích việc này chút nào và tôi sẽ không lặp lại nó nữa.
Ông hõi xem các cậu bé khác có gì thắc mắc nữa không và gọi cậu bé cuối lớp học đang giơ tay. Cậu bé hỏi :
- Ông ơi , khi ông chết lên thiên đàn ông có nhìn thấy mẹ cháu không ?
Tim ông như ngừng đập, ông chỉ kịp nghĩ duy nhất một điều: đừng để nổi xúc động này tan biến. Một cậu bé 11 tuổi đứng trước lớp và hỏi về mẹ, hẳn sự kiện này vừa xảy ra với em hoặc đây là điều mà em quan tâm nhất trên đời. Cần phải nói một điều gì đó, diễn giả lại nghĩ, và nghe chính giọng nói của mình cất lên:
- Ông không chắc người mà ông gặp có phải là mẹ con không nhưng nếu phải thì đích xác đó là một thiên thần đẹp nhất ở trên thiên đàng.
Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt em khiến ông hiểu rằng lời nói của mình đã làm em bé hài lòng. Mà câu trả lời đó đến từ cõi nào ông cũng không biết nữa ,nhưng ông tin là có sự giúp đỡ nào đó từ vị thiên thần đẹp nhất kia.
Có một người chuyên đóng vai những nhân vật lịch sử quá cố để diễn thuyết trước quần chúng. Một ngày nọ trong vai một nhà chính trị nổi tiếng, ông đến một lớp 5 của trừơng để trả lời những câu hỏi của học sinh. Một học sinh giơ tay và hỏi :
- Cháu ngỡ rằng ông đã chết rồi cơ mà !
Câu hỏi này thật không bình thường và ông đã trả lời :
- Đúng là tôi đã chết vào năm 1970, lúc 84 tuổi - nhưng tôi chẳng thích việc này chút nào và tôi sẽ không lặp lại nó nữa.
Ông hõi xem các cậu bé khác có gì thắc mắc nữa không và gọi cậu bé cuối lớp học đang giơ tay. Cậu bé hỏi :
- Ông ơi , khi ông chết lên thiên đàn ông có nhìn thấy mẹ cháu không ?
Tim ông như ngừng đập, ông chỉ kịp nghĩ duy nhất một điều: đừng để nổi xúc động này tan biến. Một cậu bé 11 tuổi đứng trước lớp và hỏi về mẹ, hẳn sự kiện này vừa xảy ra với em hoặc đây là điều mà em quan tâm nhất trên đời. Cần phải nói một điều gì đó, diễn giả lại nghĩ, và nghe chính giọng nói của mình cất lên:
- Ông không chắc người mà ông gặp có phải là mẹ con không nhưng nếu phải thì đích xác đó là một thiên thần đẹp nhất ở trên thiên đàng.
Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt em khiến ông hiểu rằng lời nói của mình đã làm em bé hài lòng. Mà câu trả lời đó đến từ cõi nào ông cũng không biết nữa ,nhưng ông tin là có sự giúp đỡ nào đó từ vị thiên thần đẹp nhất kia.