- "Này, về nước lâu chưa? Sao mày về không gọi tao. Hai mẹ con ổn không, tưởng mất xác nơi xứ người rồi chứ. Ha ha". Mai vừa đi vừa liến thoắng với con bạn thân, tay vẫn cầm ổ bánh mì.
-"Hỏi từ từ thôi chứ, tao về Việt Nam được 2 hôm rồi, chẳng quan tâm đến bạn bè gì cả". Hân vừa cười vừa nói, vẫn cái giọng nhẹ nhàng và dịu dàng vốn có của người con gái Hà Nội.
Cứ như vậy, họ nói đủ thứ chuyện suốt quãng đường từ quán bánh mì đến công ty Mai. Nói là quán cho hoành tráng chứ thực chất nó chỉ là cái xe hàng rong của một bác đã già, mái tóc đã pha sương. Cái xe hàng ấy lúc nào cũng ở chỗ đó, ngay dưới chân bến xe bus mà cô hay xuống. Và đôi khi cô mua bánh mì không phải vì đói mà trong ví đang rủng rỉnh tiền, cô muốn mua để ủng hộ bác và sẽ dành đến chiều để ăn. Dù sao thì cô cũng đang cần tăng cân. Ý nghĩ đó làm cô thấy vui suốt cả ngày hôm đó.
Mai là như thế, cô luôn vô tư, đơn giản và chân thành còn Hân thì lại hoàn toàn ngược lại, cô sâu sắc, dịu dàng và đằm thắm. Ấy thế mà họ chơi với nhau được 7 năm có lẻ: 4 năm đại học và 2 năm Hân phải sống xa bố mẹ, xa cả Mai nơi xứ người. Biết Hân về, lòng Mai vui rộn ràng. Từ nay, cô sẽ được bế cháu, ngắm cháu khóc, cháu cười chứ không phải qua Zalo trên con Mi 4 đã cũ của cô nữa. Cô sẽ rủ Hân đi mua sắm, sẽ làm rất nhiều thứ mà thời sinh viên 2 đứa vẫn hay làm. Với cô, Hân còn là gì đó thân thiết hơn cả người yêu.
Đang mải mê với những ý nghĩa thì chuông điện thoại reo. Là Hân, Mai vội chụp lấy "Alo, sếp nghe" rồi cười nắc nẻ. Hân cũng bật cười: "Con ranh, tối qua nhà tao làm nồi lẩu nhé, lâu lắm rồi không được ăn lẩu Việt Nam".
- “OK, Nhất trí, mày chuẩn bị hết rồi đúng không?" Mai nhanh nhảu.
- “Phải, thưa cô, chỉ cần xách mồm sang ăn thôi” - Hân bật cười vì tính trẻ con của cô bạn thân.
- “Tuyệt, trước giờ vẫn thế mà, haha, để tao tập trung làm cho xong rồi tối tao qua sớm, OK”
- “Ừ, thế nhé, vẫn nhà cũ, bye mày”. Nói rồi, Hân tắt máy. Còn Mai thì hùng hục làm cho xong cái deadline.
Tối đúng 6h, Mai có mặt trước cửa nhà Hân, tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Nào hoa quả, nước ngọt, nào là quần áo, đồ chơi cho cháu - con gái Hân. Cửa vừa mở đã nghe thấy khóc ré của bé Bông. Hân cười: "Đấy, cháu quấn mẹ lắm, không xa được phút nào, vào nhà đi". Mai đẩy cửa bước vào, không quên rầu rĩ: "Trời, Bông quấn mẹ thế này thì làm sao cô đi shopping với mẹ cháu được. Cô có quà cho con nè". Mai vừa nói vừa vừa lôi ra một đống đồ chơi. Trộm vía, nhìn thấy đồ chơi bé Bông nằm in thin thít, không quấy khóc nữa. Mai vừa dỗ đồ chơi vừa vui vẻ giơ điện thoại ra chụp ảnh tự sướng cùng Bông.
- "Bông tạo dáng đi, 2 cô cháu mình cùng xinh đẹp nào?"
Hân bật cười: "Thích trẻ con thế thì lấy chồng đi, đẻ 1 đứa. Đẻ xong hãi tập 1 luôn".
- "Thôi mày ơi, tao nuôi cái thân tôi còn không xong nè, điện thoại cũ còn không có tiền mà đổi". Mai vừa nói vừa huơ huơ cái điện thoại Xiaomi kèm biểu lộ vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Hân nhìn: "Uả , vẫn con Xiaomi Mi 4 xách tay ngày xưa đó hả".
- “Không vậy thì còn con nào nữa, vẫn còn yêu em ấy lắm. Thiết kế thì làm bằng kim loại, sang chảnh, "xịn" như điện thoại cao cấp. Đố ai nhìn vào đấy biết là điện thoại chưa đến 3 triệu. Ha ha”. Mai cười thích thú.
- “Ừ, còn gì nữa không, nói tao biết để tao đi buôn điện thoại tiếp”. Hân cười, nụ cười đầy bí hiểm
- “Còn nhiều chứ”. Dường như được chạm đúng mạch cảm xúc, Mai lại bắt đầu liến thoắng: “Con Xiaomi này, ngoài vẻ ngoài đẹp thanh tú ra dùng đa nhiệm khỏi chê luôn. Máy chạy chip Qualcomm Snapdragon 801, đồ họa Adreno 330 thoải mái lướt web, nghe nhạc xem phim. Anh người yêu tao còn chơi cả Asphalt 8, N.O.V.A3 vô tư luôn”.
- “Uả, sao mày biết mấy cái cấu hình đó làm chi vậy” - Hân ngỡ ngàng.
- “Thì tao giờ mới chuyển sang làm điên thoại mà, đọc riết rồi thành quen. Siêu không?”
Hân cười nghĩ con bé này chẳng chịu ổn định gì cả, cứ nhảy việc lung tung thế này thì khi nào mới lấy được chồng.
- “Này, nghĩ gì thế, có muốn chuyên gia nói tiếp cho mà nghe không? Nhá, camera của Xiaomi chụp hơi bị chuẩn luôn, kiểu không ảo ảo như mấy còn Samsung cùng tầm giá đâu. Camera sau của máy 13MP, camera trước 8MP, đầy đủ các tính năng như chụp trước lấy nét sau, quay phim 4K, tạo hiệu ứng Bokeh,...Đây này, xem mấy ảnh tao chụp với Bông, đẹp chưa?”
- "Ừ, biết nhiều thì tốt nhưng con gái thì chỉ cần biết là máy đẹp, camera chụp ảnh vi diệu với xem phim không giật là được đúng không?"
Mai cứ liến thoắng như thế cho đến khi có tiếng chuông cửa, Hân chạy ra ngoài. Hóa ra là chồng cô ấy về - một người đàn ông Trung Quốc, dáng người vừa phải nhưng cũng khá đẹp trai. Anh ấy chào Mai bằng một thứ tiếng Việt lơ lớ, đủ thân thiện và ấm áp. Bé Bông đang ngủ ngon lành trong lòng Mai, còn cô thì đang mải ngắm đống ảnh trên điện thoại nên không để ý đến Lý Vương Hạo. Dường như anh đang rất muốn ôm con.
Hân nhìn thấy cảnh tượng đó thì bật cười, cô chống ngượng cho chống bằng cách bảo Mai cùng cô đi nấu ăn. Mai chợt giật mình hiểu ra, vội đưa bé Bông cho ba bế và rối rít xin lỗi. Mai vẫn như vậy, đôi lúc vô tư quá thành vô tâm. Hân hiểu điều đó nhưng cái cô yêu quý ở Mai đó là sự chân thành, thánh thiện đến vô cùng.
Loáng cái, bữa tối đã xong, mọi người quây quần bên những món ăn Việt Nam và rôm rả nói chuyện. Còn Mai với Hân, họ ngồi tâm sự cho tới muộn như bù lại quãng thời gian xa cách. Mai lấy điện thoại ra chụp cảnh đêm, đăng hình ảnh tự sướng của 2 đứa.
Hân cười nói : “Khi nào có điều kiện thì lên đời cho điện thoại đi”
Mai chau mày: “Thôi không cần, con Mi 4 này vẫn "hịn". Nó là kỷ niệm, ngày xưa gom mãi mới đủ tiền. Cũng không ngờ là tao đã yêu nó bằng 1 tình yêu đơn giản như thế, như là tình bạn của tao và mày vậy".
“Sến sẩm quá cơ”. Hân bật cười.
Mai bồi thêm: “Đúng là hàng Trung Quốc "chuẩn" thì vẫn cứ ngon đúng không? Như con Xiaomi Mi 4 này của tao hay như ông chồng Trung Quốc của mày vậy. Đã đẹp trai lại còn chu đáo, yêu thương vợ con. Ghen tị quá!”
- “Còn mày thì cũng lấy chồng đi thôi, 25,26 tuổi rồi còn trẻ đâu.
- “Không thích đấy, tao còn thích đi chơi với mày” – Mai cười hồn nhiên
Cứ thế, Mai và Hân ngồi chuyện trò đến khuya. Cuộc sống là vậy, đôi khi xa gia đình, chỉ cần có một người đủ kiên nhẫn để ngồi nghe ta luyên thuyên, một người bạn luôn cùng mình sẻ chia niềm vui, nỗi buồn thế là đủ. Thế nên, con trai hay con gái à, trên đời này nhất định phải có một đứa bạn thân và ít nhất là một chiếc smartphone "ruột" nhé.
Xem thêm video đập hộp Xiaomi Mi 4:
-"Hỏi từ từ thôi chứ, tao về Việt Nam được 2 hôm rồi, chẳng quan tâm đến bạn bè gì cả". Hân vừa cười vừa nói, vẫn cái giọng nhẹ nhàng và dịu dàng vốn có của người con gái Hà Nội.
Cứ như vậy, họ nói đủ thứ chuyện suốt quãng đường từ quán bánh mì đến công ty Mai. Nói là quán cho hoành tráng chứ thực chất nó chỉ là cái xe hàng rong của một bác đã già, mái tóc đã pha sương. Cái xe hàng ấy lúc nào cũng ở chỗ đó, ngay dưới chân bến xe bus mà cô hay xuống. Và đôi khi cô mua bánh mì không phải vì đói mà trong ví đang rủng rỉnh tiền, cô muốn mua để ủng hộ bác và sẽ dành đến chiều để ăn. Dù sao thì cô cũng đang cần tăng cân. Ý nghĩ đó làm cô thấy vui suốt cả ngày hôm đó.
Mai là như thế, cô luôn vô tư, đơn giản và chân thành còn Hân thì lại hoàn toàn ngược lại, cô sâu sắc, dịu dàng và đằm thắm. Ấy thế mà họ chơi với nhau được 7 năm có lẻ: 4 năm đại học và 2 năm Hân phải sống xa bố mẹ, xa cả Mai nơi xứ người. Biết Hân về, lòng Mai vui rộn ràng. Từ nay, cô sẽ được bế cháu, ngắm cháu khóc, cháu cười chứ không phải qua Zalo trên con Mi 4 đã cũ của cô nữa. Cô sẽ rủ Hân đi mua sắm, sẽ làm rất nhiều thứ mà thời sinh viên 2 đứa vẫn hay làm. Với cô, Hân còn là gì đó thân thiết hơn cả người yêu.
Đang mải mê với những ý nghĩa thì chuông điện thoại reo. Là Hân, Mai vội chụp lấy "Alo, sếp nghe" rồi cười nắc nẻ. Hân cũng bật cười: "Con ranh, tối qua nhà tao làm nồi lẩu nhé, lâu lắm rồi không được ăn lẩu Việt Nam".
- “OK, Nhất trí, mày chuẩn bị hết rồi đúng không?" Mai nhanh nhảu.
- “Phải, thưa cô, chỉ cần xách mồm sang ăn thôi” - Hân bật cười vì tính trẻ con của cô bạn thân.
- “Tuyệt, trước giờ vẫn thế mà, haha, để tao tập trung làm cho xong rồi tối tao qua sớm, OK”
- “Ừ, thế nhé, vẫn nhà cũ, bye mày”. Nói rồi, Hân tắt máy. Còn Mai thì hùng hục làm cho xong cái deadline.
Tối đúng 6h, Mai có mặt trước cửa nhà Hân, tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Nào hoa quả, nước ngọt, nào là quần áo, đồ chơi cho cháu - con gái Hân. Cửa vừa mở đã nghe thấy khóc ré của bé Bông. Hân cười: "Đấy, cháu quấn mẹ lắm, không xa được phút nào, vào nhà đi". Mai đẩy cửa bước vào, không quên rầu rĩ: "Trời, Bông quấn mẹ thế này thì làm sao cô đi shopping với mẹ cháu được. Cô có quà cho con nè". Mai vừa nói vừa vừa lôi ra một đống đồ chơi. Trộm vía, nhìn thấy đồ chơi bé Bông nằm in thin thít, không quấy khóc nữa. Mai vừa dỗ đồ chơi vừa vui vẻ giơ điện thoại ra chụp ảnh tự sướng cùng Bông.
- "Bông tạo dáng đi, 2 cô cháu mình cùng xinh đẹp nào?"
Hân bật cười: "Thích trẻ con thế thì lấy chồng đi, đẻ 1 đứa. Đẻ xong hãi tập 1 luôn".
- "Thôi mày ơi, tao nuôi cái thân tôi còn không xong nè, điện thoại cũ còn không có tiền mà đổi". Mai vừa nói vừa huơ huơ cái điện thoại Xiaomi kèm biểu lộ vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Hân nhìn: "Uả , vẫn con Xiaomi Mi 4 xách tay ngày xưa đó hả".
- “Không vậy thì còn con nào nữa, vẫn còn yêu em ấy lắm. Thiết kế thì làm bằng kim loại, sang chảnh, "xịn" như điện thoại cao cấp. Đố ai nhìn vào đấy biết là điện thoại chưa đến 3 triệu. Ha ha”. Mai cười thích thú.
- “Ừ, còn gì nữa không, nói tao biết để tao đi buôn điện thoại tiếp”. Hân cười, nụ cười đầy bí hiểm
- “Còn nhiều chứ”. Dường như được chạm đúng mạch cảm xúc, Mai lại bắt đầu liến thoắng: “Con Xiaomi này, ngoài vẻ ngoài đẹp thanh tú ra dùng đa nhiệm khỏi chê luôn. Máy chạy chip Qualcomm Snapdragon 801, đồ họa Adreno 330 thoải mái lướt web, nghe nhạc xem phim. Anh người yêu tao còn chơi cả Asphalt 8, N.O.V.A3 vô tư luôn”.
- “Uả, sao mày biết mấy cái cấu hình đó làm chi vậy” - Hân ngỡ ngàng.
- “Thì tao giờ mới chuyển sang làm điên thoại mà, đọc riết rồi thành quen. Siêu không?”
Hân cười nghĩ con bé này chẳng chịu ổn định gì cả, cứ nhảy việc lung tung thế này thì khi nào mới lấy được chồng.
- “Này, nghĩ gì thế, có muốn chuyên gia nói tiếp cho mà nghe không? Nhá, camera của Xiaomi chụp hơi bị chuẩn luôn, kiểu không ảo ảo như mấy còn Samsung cùng tầm giá đâu. Camera sau của máy 13MP, camera trước 8MP, đầy đủ các tính năng như chụp trước lấy nét sau, quay phim 4K, tạo hiệu ứng Bokeh,...Đây này, xem mấy ảnh tao chụp với Bông, đẹp chưa?”
- "Ừ, biết nhiều thì tốt nhưng con gái thì chỉ cần biết là máy đẹp, camera chụp ảnh vi diệu với xem phim không giật là được đúng không?"
Mai cứ liến thoắng như thế cho đến khi có tiếng chuông cửa, Hân chạy ra ngoài. Hóa ra là chồng cô ấy về - một người đàn ông Trung Quốc, dáng người vừa phải nhưng cũng khá đẹp trai. Anh ấy chào Mai bằng một thứ tiếng Việt lơ lớ, đủ thân thiện và ấm áp. Bé Bông đang ngủ ngon lành trong lòng Mai, còn cô thì đang mải ngắm đống ảnh trên điện thoại nên không để ý đến Lý Vương Hạo. Dường như anh đang rất muốn ôm con.
Hân nhìn thấy cảnh tượng đó thì bật cười, cô chống ngượng cho chống bằng cách bảo Mai cùng cô đi nấu ăn. Mai chợt giật mình hiểu ra, vội đưa bé Bông cho ba bế và rối rít xin lỗi. Mai vẫn như vậy, đôi lúc vô tư quá thành vô tâm. Hân hiểu điều đó nhưng cái cô yêu quý ở Mai đó là sự chân thành, thánh thiện đến vô cùng.
Loáng cái, bữa tối đã xong, mọi người quây quần bên những món ăn Việt Nam và rôm rả nói chuyện. Còn Mai với Hân, họ ngồi tâm sự cho tới muộn như bù lại quãng thời gian xa cách. Mai lấy điện thoại ra chụp cảnh đêm, đăng hình ảnh tự sướng của 2 đứa.
Hân cười nói : “Khi nào có điều kiện thì lên đời cho điện thoại đi”
Mai chau mày: “Thôi không cần, con Mi 4 này vẫn "hịn". Nó là kỷ niệm, ngày xưa gom mãi mới đủ tiền. Cũng không ngờ là tao đã yêu nó bằng 1 tình yêu đơn giản như thế, như là tình bạn của tao và mày vậy".
“Sến sẩm quá cơ”. Hân bật cười.
Mai bồi thêm: “Đúng là hàng Trung Quốc "chuẩn" thì vẫn cứ ngon đúng không? Như con Xiaomi Mi 4 này của tao hay như ông chồng Trung Quốc của mày vậy. Đã đẹp trai lại còn chu đáo, yêu thương vợ con. Ghen tị quá!”
- “Còn mày thì cũng lấy chồng đi thôi, 25,26 tuổi rồi còn trẻ đâu.
- “Không thích đấy, tao còn thích đi chơi với mày” – Mai cười hồn nhiên
Cứ thế, Mai và Hân ngồi chuyện trò đến khuya. Cuộc sống là vậy, đôi khi xa gia đình, chỉ cần có một người đủ kiên nhẫn để ngồi nghe ta luyên thuyên, một người bạn luôn cùng mình sẻ chia niềm vui, nỗi buồn thế là đủ. Thế nên, con trai hay con gái à, trên đời này nhất định phải có một đứa bạn thân và ít nhất là một chiếc smartphone "ruột" nhé.
Xem thêm video đập hộp Xiaomi Mi 4: