Trong vai người lính kể lại bài thơ “Ánh trăng” ngắn gọn hay nhất

Nền văn học Việt Nam sau năm 1975, chúng ta chứng kiến sự cách tân và đổi thay trên nhiều mặt. Nếu văn học thời kỳ 1945-1975 lấy con người chiến sĩ làm đối tượng trung tâm, lấy cuộc chiến của dân tộc làm đề tài chính thì văn học sau năm 1975, khi đất nước vừa bước ra khỏi cuộc chiến thì con người chiến sĩ vẫn được lấy làm đối tượng phản ánh và được nhìn nhận trên một khía cạnh mới hơn: đó là trong sự trở về với đời tư, với những lẽ sống thường ngày. Nguyễn Duy cũng không nằm ngoài mạch vận động đó. Bài thơ “ Ánh trăng” được ông viết chỉ sau năm 1975 một thời gian ngắn, đó là những chiêm nghiệm, những trăn trở suy tư của một người lính vừa bước ra khỏi cuộc chiến của dân tộc với những đổi thay trong cuộc sống và trong cả chính bản chất của mỗi người. Những bài làm văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn trong vai người lính đẻ kể lại bài thơ “ Ánh trăng”. Khi viết, các bạn cần lưu ý là tôn trọng sự chính xác, tránh sự xuyên tạc nội dung câu chuyện, hành văn trong sáng, chuẩn mực. Chúc các bạn thành công!

anh-trang.jpg

Trong thời buổi đô thị hóa rất nhiều, bài thơ ánh trăng lại càng có nhiều ý nghĩa giúp con người có thể hiểu hơn về vẻ đẹp của thiên nhiên


BÀI LÀM VĂN MẪU TRONG VAI NGƯỜI LÍNH KỂ LẠI BÀI THƠ “ ÁNH TRĂNG”
Đời người cứ như một lữ khách lang thang trong hành trình kiếm tìm những chân giá trị của đời mình. Là một người lính, du trong cuộc chiến vì vận mệnh dân tộc hay khi trở về với cuộc sống đời thường, tôi đều tìm thấy những chân giá trị riêng cho đời mình. Vâng, cuộc sống dù có bao biến thiên, bao đổi thay thì những gì đã gắn bó với ta từ tấm bé, những gì đac từng gắn bó thủy chung thì không thể nào phai nhạt được.....Đó có phải là vầng trăng nghĩa tình không?
Tôi còn nhớ, ngày tôi còn nhỏ, tôi được sống trong sự hoà hợp với thiên nhiên. Đó là đồng cỏ trải dài ngút , là dòng sông nơi những trẻ thơ thường tắm mát, là những bãi biển không biết đâu là điểm kết thúc. Những nơi ấy đã để lại trong tôi bao kỉ niệm khó quên. Rồi khi chiến tranh xảy ra, tôi lại gắn bó đời mình với một không gian thiên nhiên mới- đó là rừng. Và tôi chẳng biết tự khi nào, nơi thiên nhiên nuôi dưỡng tôi đó, đã có một vầng trăng thành tri kỉ !
Hồi ấy, tôi nhớ rằng mình sống rất hồn nhiên, vui tươi với cỏ cây. Thiên nhiên vô tư, chúng tôi cũng vô tư. Chúng tôi coi nhau là bạn bè, là tri ki và sẽ mãi gắn bó bên nhau chẳng thể nào tách xa. Tôi cứ nghĩ rằng, tôi sẽ không bao giờ quên được vầng trăng nghĩa tình, thủy chung đó.
Nhưng rồi, đó chỉ là nhận thức của một thời trẻ thơ, chưa va chạm nhiều với cuộc sống bộn bề. Rời xa cuộc sống thiên nhiên nơi đồng quê, tôi dần bước vào cuộc sống nơi thành phố. Cuộc sống mới với những đổi thay mới về vật chất, với sự xa hoa về mọi thứ khiến sự hồn nhiên, vô tư, khiến tấm lòng coi vầng trăng như người bạn tri kỉ, không thể tách rờ của tôi cũng vì thế mà đổi thay theo. Mỗi lần vầng trăng đi qua ngõ mà tôi lại cứ dửng dưng, coi như đó là một người xa lạ, không hề quen biết gì cả, những kỉ niệm ngày xưa như không còn...
Và rồi, có một lần, thành phố nơi tối ở mất điện. Phòng tôi sống bỗng tối om. Không còn những ánh đèn điện toả ra khắp nơi. Lúc ấy, vàng trăng đột ngột đi qua. Tôi vội ngước lên nhìn vầng trăng. Trăng vẫn tròn vành vạnh như thuở nào. Trăng vẫn toả sáng mọi ngõ ngách như thuở tôi còn tấm bé. Có cái gì đó rưng rưng....Bao kỉ niệm thuở bé lại ùa về trong tâm trí tôi. Tôi lại nhớ về những ngày xưa, thuở tôi còn sống hồn nhiên, thuở còn sống nghĩa tình, coi vần trăng như người bạn tri kỉ của mình.
Nhưng....ánh trăng lại cứ im phăng phắc, như chẳng hề trách tôi sự vô tình. Chính sự im lặng ấy lại khiến tôi giật mình suy nghĩ, suy nghĩ về sự thay đổi trong chính bản thân mình. Trăng gắn bó nghĩa tình không đòi hỏi điều gì vậy mà có lúc tôi lại kãng quên nó. Trăng không hề trách giận toi điều gì....Trăng thật vị tha...
Cuộc sống luôn có sự thay đổi, nhiều khi những thay đổi đó đến khiến chúng ta cũng không thể nhận ra. Hay luôn biết trân trọng những chân gia trị của cuộc sống, luôn biết trân trọng những gì đã từng gắn bó với chúng ta. Đừng để đến khi tất cả mất đi rồi, ta mới nhận ra đâu là thứ đáng trân trọng, khi đó, tất cả đã quá muộn. Hãy luôn nhớ, luôn biết quý trọng bao giá trị của cuộc đời!
Lee.vfo.vn
 
  • Chủ đề
    anh trăng trong vai
  • Top