Bài viết số 3 lớp 9 đề 2: Kể lại cuộc gặp gỡ với người lái xe tiểu đội xe không kính

Hướng dẫn làm bài tập làm văn bài viết số 3 ngữ văn lớp 9 đề 2 kể lại cuộc gặp gỡ với người lái xe tiểu đội xe không kính hay nhất có dàn ý và bài làm

Người lính trong tôi luôn là những người hùng, người có công rất lớn trong việc bảo vệ nền độc lập tự do của dân tộc và đặc biệt là người lính trong thời kì đất nước có chiến tranh thì họ đã hi sinh hết mình vì quê hương đất nước về nhân dân. Những người lính ấy đã phải hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình nơi sa trường nhiều mưa bom bão đạn và nhiều nguy hiểm. Họ không quản ngại khó khăn, chia tay gia đình xung phong lên chiến trường để góp một công sức nhỏ bé của mình vào việc xây dựng quê hương đất nước. Đôi khi phải trải qua bao gian nan, thử thách khó khăn nhưng họ vẫn không từ bỏ, vẫn cố gắng hết sức để đem lại nền độc lập tự do cho dân tộc. Các anh thật đáng khâm phục bởi tinh thần ấy lòng yêu nước luôn lạc quan để vượt qua mọi thử thách. Trong chương trình Ngữ văn lớp 9 khi gặp dạng bài kể chuyện chúng ta thường có đề kể lại cuộc gặp gỡ với người lái xe tiểu đội xe không kính. Dưới đây là dàn ý và bài làm chi tiết cho đề bào này mong rằng sẽ giúp các bạn có một định hướng đúng và bài làm tốt nhất. Để làm được đề bào này ta sẽ tưởng tượng ra cuộc trò chuyện diễn ra trong thời điểm nào, ở đâu và khi đó các anh đang làm gì.

tieu-doi-xe-khong-kinh.jpg

DÀN Ý: BÀI VIẾT SỐ 3 LỚP 9 ĐỀ 2 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI NGƯỜI LÁI XE TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH
1.MỞ BÀI:
Nêu hoàn cảnh diễn ra cuộc gặp gỡ đó và tâm trạng của bạn trong khung cảnh đó

2.THÂN BÀI:
Nêu diễn biến cuộc gặp gỡ và trò chuyện
Nằm mơ thấy mình đang đi trên con đường Trường Sơn đầy mưa bom bão đạn thì thấy một đoàn xe không kính trở hàng tri viện cho chiến trường miền Nam đi qua.
Ấn tượng đầu tiên về các anh lính lái xe vui vẻ, dễ mến và rất lạc quan.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong không khí vui vẻ
Các anh kể tôi nghe về những khó khăn và những niềm vui mà mình trải qua trên con đường ấy.
Có lúc gặp khó khăn nhưng không bao giờ từ bỏ.
Tâm trạng của tôi khi nghe xong câu chuyện các anh kể thấy khâm phục các anh

3.KẾT BÀI
Sau này sẽ cố gắng giống như các anh có thể góp phần vào việc xây dựng quê hương đất nước.

BÀI LÀM: BÀI VIẾT SỐ 3 LỚP 9 ĐỀ 2 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ VỚI NGƯỜI LÁI XE TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH
Sáng thứ hai vừa qua chúng tôi vừa học xong bài “Bài thơ về tiểu đội xe không kính là một bài thơ hay và ý nghĩa. Trong bài thơ tôi ấn tượng nhất với những người lính lái xe. Ngay tối hôm ấy, trong giấc mơ của mình tôi đã mơ thấy mình gặp gỡ với những người lính lái xe. Sau đây tôi xin kể lại giấc mơ đó cho các bạn cùng nghe.

Tôi mơ thấy mình đang đi trên con đường Trường Sơn đầy nắng và gió cũng như đầy mưa bom bão đạn thì thấy một đoàn xe không kính trở hàng tri viện cho chiến trường miền Nam đi qua đậu đậu ở bên đường và có khoảng hơn mười người lính lái xe. Tôi thầm nghĩ: “Chắc các anh dừng lại để nghỉ ngơi”. Tôi liền nhanh chân chạy đến và cất tiếng hỏi:
-Em chào các anh ạ
Có một anh lính lái xe nhanh miệng liền nói:
-Ừ anh chào em.
Một anh đưa cho tôi cốc nước và bảo tôi ngồi xuống. Tôi đỡ lấy và ngồi xuống trò chuyện với các anh. Một anh trẻ nhất đã hỏi tôi:
-Em tên là gì? Đã học lớp mấy và học có giỏi không?
Tôi không ngần ngại gì mà mạnh dạn trả lời:
-Dạ em tên là Ngọc Hân ạ năm nay em học lớp 9 trường Trung học cơ sở Trần Văn Trỗi. Em học cũng bình thường thôi ạ.
Nhìn vẻ mặt của tôi một anh liền hỏi:
-Nhìn em chắc có gì băn khoăn và có điều muốn hỏi các anh phải không?
Tôi liền chỉ vào những chiếc xe kia và nói rằng:
-Em rất ngạc nhiên vì những chiếc xe kia đều không có kính. Tại sao nó lại không có kính vậy các anh?
-À là vì bão đạn đó. Trước kia chúng đều là những chiếc xe lành lặn, nguyên vẹn không thiếu một bộ phận nào đâu nhưng trên đường đi vào chiến trường miền Nam tri viện cho chiến trường thò các anh gặp một số trục trặc nhỏ đó là những viên đạn của địch rơi trúng những tấm kính xe đó.
Nghe xong câu trả lời ấy của anh mà tôi thầm nghĩ: “Gặp đạn trên đường mà các anh cũng coi là nhỏ. Quả là những tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Các anh quả là những người có tinh thần thép.”
Lúc đó có một anh lính liền nói tiếp:
-Không có kính cũng có những điều thú vị của nó. Ngồi trên xe các anh vẫn ngồi đàng hoàng thỏa sức nhìn cảnh đẹp xung quanh, ngắm nhìn đất trời và luôn luôn nhìn thẳng vào con đường phía trước để giữ an toàn cho những chuyến xe. Hình ảnh con đường luôn in đậm trong tâm trí các anh. Lúc lái xe vào ban đêm có ảm giác sao trời rất gần cũng cảm thấy rất thú vị vì có những cánh chim bay vào buồng lái.
Lúc đó tôi reo lên:
-Ôi thật thú vị làm sao. Em ước gì cũng có thể lái xe như các anh.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, vỗ vai tôi và nói:
-Lái xe không có kính tuy rất thú vị nhưng cũng trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ. Xe không kính thì gió chạy vào mắt làm mắt cay có khi chảy nước mắt. Đôi khi còn có bụi làm bẩn mặt, bẩn tóc. Và có cả những cơn mưa rào làm ướt áo nhưng các anh vẫn chưa cần rửa, cần thay mà vẫn lái trăm cây số nữa để đưa các chuyến hàng an toàn vào miền Nam.
Dù các anh không kể ra những tôi vẫn còn cảm thấy trên đoạn đường ấy cũng gặp nhiều vô vàn khó khăn gian khổ, phải trải qua những trận mưa bom ác liệt. Lúc đó tôi rất khâm phục các anh vì rất kiên cường trải qua mà đặt sự an toàn của những chuyến hàng lên trên tính mạng của bản thân.
Trò chuyện được một lúc thì các anh cùng nhau làm cái bếp tôi nghe một cái tên Hoàng Cầm thật là hay. Và tôi cũng được mời đến ăn cùng các anh. Bữa ăn tuy ít ỏi, rau cũng thiếu nhưng tôi lại cảm nhận được sự vui vẻ ấm cúng của bữa cơm này như là một gia đình thực sự vậy. Tôi thầm nghĩ “Phải chăng đó là sự gắn bó sẻ chia của tình đồng chí đồng đội”. Ăn xong các anh nằm nghỉ trên chiếc võng mắc tạm bên hai gốc cây. Bỗng giọng nói của người đội trưởng vang lên:
-Lên đường thôi các đồng chí ơi!
Thật là nhanh các anh khẩn trương thu dọn đồ để tiếp tục hành trình của mình. Lúc đó có một anh nói với tôi:
-Chúc em ở lại mạnh khỏe và học giỏi nhé.
-Em cũng chúc các anh lên đường bình an.
Cả đoàn xe bắt đầu nổ máy lên đường. Tôi đứng sau nhìn các anh cho đến khi những chiếc xe đó khuất dần sau cánh rừng. Lúc đó nghe tiếng mẹ gọi bên tai thì tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tuy là mơ nhưng tôi cảm thấy rất vui vài được trò chuyện với các anh lính lái xe. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng phải cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ sự hi sinh của các anh.
 
  • Chủ đề
    bai viet so 3 tieu doi xe khong kinh van lop 9
  • Thống kê

    Chủ đề
    100,676
    Bài viết
    467,455
    Thành viên
    339,834
    Thành viên mới nhất
    Banchaidienhcm
    Top