Đọc truyện: Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

Lê Minh

✩✩✩✩
Ðề: Đọc truyện: Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

28. Lối mòn của quá khứ


Khánh Nam dừng xe trước cổng nghĩa trang và nhảy xuống. Ngày mai là anh và Sang sẽ làm lễ cưới, và đây là buổi chiều tự do cuối cùng của anh với tư cách là một người độc thân.


Việt cũng bước ra khỏi xe, nhìn anh tò mò:


- Cậu đến viếng mộ ai à?


- Ừm... Đó là hai người thân nhất của người mà tôi yêu nhất.- Khánh Nam sải bước tiến vào khu nghĩa địa vắng tanh không một bóng người.


Việt hơi tò mò, nhưng rồi anh vẫn bước theo Nam.


Khánh Nam dừng bước trước ngôi mộ đã xanh cỏ của Khánh và Tú Linh. Anh đặt hai bó hoa xuống và bắt đầu thắp hương rồi cắm lên hai bát hương bên trên.


- Chú Khánh- Anh lẩm bẩm- Cháu không thể chăm sóc cho cô ấy như đã hứa với cô chú rồi. Cháu cũng không ngăn được bước chân cô ấy rời xa cháu. Cháu xin lỗi.


Anh đứng tần ngần mãi trước hai ngôi mộ đó như một đứa trẻ đang đứng hối lỗi, rồi anh nói với Việt:


- Cô chú ấy là bạn thân của ba mẹ tôi. Tôi và con gái họ từng yêu nhau... Đó là quãng thòi gian đẹp nhất mà tôi từng sống.


- Hóa ra cậu chính là người đó à?- Việt nói một câu khiến anh phải giật mình quay lại.


Phía sau anh, Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai tấm bia mộ, chính xác hơn là nhìn vào hai tấm di ảnh trên đó, mặt anh ta hơi tái đi.


- Anh bị sao thế? Trông mặt anh sợ quá!- Anh lo lắng hỏi.


- Trái đất quả là tròn. Thì ra người đó chính là cậu.


- Người nào?


- Cậu chính là người mà Diệu Hư hay nhớ tới, chinh là cậu?


- Diệu Hư?- Khánh Nam giật mình, đôi lông mày của anh giờ đã cau tít lại.- Khoan đã, anh nói rõ hơn được không? Tôi chẳng hiểu gì cả.


- Hai người này giống hệt với hai người trong bức ảnh mà Diệu Hư đặt ở chùa. Cô ấy nói họ là ba mẹ của cô ấy, đã qua đời vì tai nạn. Cô ấy muốn vào chùa để đọc kinh cầu khấn cho họ nhanh được đầu thai sang kiếp khác.


- Sao?- Khánh Nam nói như hét, và anh túm chặt lấy vai Việt- Anh nói gì? Anh nói Vũ chính là cô Diệu Hư đang tu ở chùa Pháp Thiên đó sao?


- Cô ấy tên là Phượng Vũ.


Một cái gì đó đau điếng rớt cả lên người Nam khiến anh ngạt thở. Anh loạng choạng lùi lại phía sau vài bước và rồi tì người hẳn vào thành một ngôi mộ khác.Tim anh đập loạn lên trong lồng ngực. Tại sao số phận cứ đùa với anh như vậy? Tại sao anh không thể gặp cô dù đã ở rất gần cô?


Việt kể cho anh nghe anh ta đã gặp và quen cô như thế nào, rồi cô đến chùa Pháp Thiên ra sao, càng kể anh càng thấy đau, càng muốn hét thật lớn lên, chứ không lồng ngực của anh sẽ vỡ ra mất.

Anh, cuối cùng, đã tìm được cô, nhưng theo cái cách mà anh không bao giờ dám nghĩ đến. Cô rồi sẽ ở ngay trước mặt anh đó, nhưng mà xa vời đến mức anh có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được. Anh nhớ như in hình ảnh của sư cô Diệu Thanh, và rồi sẽ có cả hình ảnh của một Diệu Hư y như thế.


- Giờ thì muộn rồi.- Việt lắc đầu thở dài- Chính tai cậu cũng nghe sư cô nói rằng Diệu Hư đã chính thức vào cửa Phật. Còn cậu thì ngày mai đã cưới rồi. Hai người cũng đã kí tên vào tờ đăng kí kết hôn rồi.


- Được rồi... Tôi hiểu ý anh...- Nam chậm rãi đáp- Ý anh là tôi không cần phải chạy ngay vào đó chứ gì? Thôi đi về đã...


- Cậu không sao đấy chứ?- Việt giật mình hỏi.


- Tất nhiên là tôi không sao.- Nam nhún vai một cách bình thường nhất.- Nhưng giờ tôi cần một ly rượu. Anh muốn đi uống với tôi chứ?


- Tôi phải về đưa Vân và mẹ cậu đi đến vài chỗ.- Việt lắc đầu.


- Không sao. Tôi sẽ đi một mình.


Khánh Nam biến mất từ phút đó. Bữa tiệc tối hôm ấy anh vắng mặt. Ba mẹ anh phải cáo lỗi với mọi người vì lý do anh có chút bận không thể đến được. Chỉ có họ, Việt và Sang biết anh không hề bận gì cả vì anh thậm chí đã tắt máy và để xe ô tô ở nhà.


Người tìm ra anh là chú Trung, người chú, người bạn, người đồng hành tốt bụng luôn theo sát bước chân anh, khi anh đang ngồi thu lu trong một góc tối ở quán cafe Jimmy. Hiện quán đang trong thời gian sửa chữa nên không ai nghĩ rằng anh sẽ đến đây.


- Ngày mai lấy vợ rồi mà giờ còn ngồi đây à chàng trai?- Chú vỗ vai anh một cách thân mật.


Khánh Nam ngước mắt lên, đôi mắt lờ đờ, bên cạnh anh, ba chai whisky giờ chỉ còn lại vỏ rỗng. Anh nấc lên một tiếng rồi hơi cười đầy vẻ chua chát và mệt mỏi:


- Bữa tiệc xong rồi à chú?


- Ừ, nhân vật chính không có mặt thì tiệc cũng nhanh tàn thôi.- Chú ngồi bệt ra, duỗi chân một cách thoải mái cạnh anh.


- Cháu xin lỗi.


- Vì chuyện gì?


- Cháu hèn quá!


- Đó không phải là hèn. Đó là mù quáng. Cháu có thể là người đàn ông dày dạn trên thương trường, nhưng trong tình cảm cháu lại quá non nớt nên mới để bị nó chi phối nhiều đến thế.


- Nói đúng hơn cháu là một thằng thất bại trong tình trường đúng không chú?


- Dùng từ đó chú nghĩ là quá nặng.- Trung lắc đầu nhìn chàng thanh niên mà anh đã coi như con đẻ của mình bao năm nay.


- Chú uống không?


- Không... Và chú nghĩ cháu uống như thế cũng đủ rồi.


- Thế mà cháu chẳng say được... Chẳng quên được chú ạ!


- Cháu uống giỏi như ba cháu đấy.- Trung cười nửa đùa nửa thật.


- Cháu còn kém ba cháu nhiều lắm chú ạ! Thực sự thì đó là một khoảng cách rất xa.


- Mặc dù cháu giống ba cháu, nhưng tính tình cháu lại giống mẹ cháu nhiều hơn, nên cháu dễ gần hơn ba cháu khi xưa.


- Ngày xưa ba cháu yêu cô My Vân hả chú? Họ đã suýt cưới nhau à?


- À, nói lại chuyện cũ, có một chuyện thật trùng hợp là ngày đó, cũng vào buổi tối trước ngày thành hôn của ba cháu với cô Vân, ba cháu cũng biến mất như thế này này. Chú cũng đi tìm anh ấy, rồi bọn chú uống rượu với nhau, nói chuyện với nhau đến tận sáng.


- Rồi sao nữa ạ?- Khánh Nam buông cốc rượu xuống vẻ chăm chú.


- Ba cháu rời khỏi quán rượu trước khi chú tỉnh lại và khi chú nhận được tin thì ba cháu đã ở tận bên Anh rồi.


- Nhưng cháu không thể làm thế đúng không chú? Cháu không thể làm thế với Sang đúng không ạ?


- Ừ, nếu cháu thực sự là một người đàn ông thì có lẽ cháu không nên làm như thế. Nhưng khi đó ba cháu làm vậy là đúng. Còn bây giờ mọi chuyện khác xưa rồi. Cháu với Vũ xa nhau không phải do hiểu lầm mà là thực sự có quá nhiều rào cản.


- Cháu biết Vũ đang ở đâu chú ạ!


Trung ngẩng đầu nhìn Nam, nơi khóe mắt lúc này đã long lanh một giọt nước mắt.


- Thôi nào chàng trai...- Chú Trung vỗ nhẹ lên vai anh- Mạnh mẽ lên nào. Chẳng lẽ cháu không vui khi thấy con bé vẫn đang sống bình an sao?


- Cô ấy đã vào chùa rồi chú ạ!


Một khoảng lặng thật dài sau câu nói đó của Nam. Mãi sau anh mới nghe chú Trung nói khẽ:


- Nếu đó là số phận...


- Cháu không muốn như thế! Thà cô ấy cứ yêu rồi lấy một ai khác thì còn dễ chịu hơn với cháu. Từ lúc biết tin này lúc nào cháu cũng thấy bức bối trong người. Cháu không chịu được...


- Muốn khóc mà không khóc nổi phải không?


- Không hẳn. Cứ như tim đang bị nhốt trong một cái lồng đầy gai, chỉ cần khẽ đập là lại đau, đau lắm chú ạ! Cháu đau đến nỗi không muốn nó đập tiếp nữa.


Khánh Nam nắm tay đấm mạnh liên tục vào lồng ngực. Rồi anh bật khóc, dễ dàng như một cô gái lúc yếu đuối nhất.


Chú Trung ngồi im lặng cạnh anh, không nói gì hay làm gì. Mãi sau, khi anh chậm rãi đứng dậy, chú mới ngẩng đầu lên hỏi:


- Cháu đi đâu đấy?


- Về nhà chú ạ! Tất nhiên là cháu chưa say đến nỗi nghĩ về những chuyện nực cười như bỏ đi đâu chú ạ!


- Nếu cháu bỏ đi thì cũng không phải chuyện nực cười đâu. Nhưng cháu nghĩ được thông suốt như thế thì tốt rồi...


- Cháu phải nghỉ ngơi chút kẻo đến lúc lễ cưới diễn ra lại lăn đùng ra vì mệt thì mất mặt lắm.


- Cho chú hỏi một câu nữa nhé? Cháu có yêu Sang không?


- Chú biết rõ câu trả lời quá ấy chứ ạ!


- Vậy sao cháu vẫn lấy nó?


- Vì nếu không phải Phượng Vũ thì cháu lấy ai cũng vậy thôi. Hơn nữa, chú không thấy Sang thích hợp nhất với cái ghế phu nhân chủ tịch tập đoàn Lotus trong tương lai à?- Khánh Nam đáp nửa đùa nửa thật rồi chầm chậm tìm lối ra ngoài.


Bên ngoài, một bóng người vừa kịp dời đi rất nhanh trước khi anh bước ra. Bóng đen đó chạy núp vào một góc tối và chỉ trở ra khi anh và chú Trung đã lên xe đi mất.


*


Sang vừa cho bộ quần áo cuối cùng vào va li thì mẹ cô bước vào. Thấy cô, bà nhoẻn miệng cười:


- Mai là cô dâu rồi mà còn chưa ngủ sao?


- Vậy sao mẹ chưa ngủ?


- Mẹ ngủ làm sao được khi ngày mai con gái của mẹ thành con dâu nhà người khác mất rồi... Chiyoko, con sao thế? Con vừa khóc đấy à?


Buông đống hành lý còn đang soạn dở, cô ôm lấy mẹ mình, nói:


- Mẹ, con không muốn kết hôn nữa.


- Con bị làm sao thế? Thằng Nam nó làm gì con phải không?


- Không phải anh ấy mẹ ạ!- Minh Sang lắc đầu.


- Vậy tại sao con lại không muốn cưới?


- Con không đủ tự tin sẽ làm cho anh ấy yêu con được mẹ ạ. Con nghĩ con nên dừng lại trước khi bản thân con không thể rút lui được nữa.


- Con có biết giờ con mà rút lui sẽ ảnh hưởng thế nào đến bố con, đến mẹ, đến gia đình thằng Nam và tập đoàn của họ không?


- Con biết... Nhưng chẳng lẽ con cứ phải vì những chuyện đó mà đánh đổi lấy hạnh phúc ảo sao? Anh Nam vì những điều đó mà chấp nhận con, còn con thì lại không thể từ bỏ vì những điều đó sao?


- Mẹ thương con, nhưng con hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Hạnh phúc có thể vun đắp dần dần được mà.


- Mẹ biết không, chị Vũ, người mà anh ấy yêu trước đây ấy, chị ấy đã đi tu rồi mẹ ạ?


- Sao bảo nó bỏ đi đâu rồi mà?- Mẹ cô sửng sốt thốt lên.


- Chị ấy đã vào chùa đi tu rồi. Con không muốn thua chị ấy, không dám từ bỏ vì quá yếu đuối.


- Mẹ con ta đúng là khác nhau mà lại thật giống. Năm xưa mẹ vì không muốn thua một người con gái mà đã ép một người đàn ông lấy mình. Còn con giờ đây lại vì không muốn thua một cô gái khác mà chấp nhận rời xa một người đàn ông.


- Con làm đúng đúng không mẹ?


- Ừ...


- Con sẽ đi đâu đó một thời gian. Sau đó nếu có cơ hội con sẽ về Nhật sống với ông bà nội.


- Con quyết tâm rồi sao?


- Con vừa gọi điện đặt mua vé máy bay rồi. 5h sáng con đi. Mẹ đừng nói gì với bố nhé! Chừng nào máy bay hạ cánh con sẽ gọi điện xin lỗi bố.


- Thôi đành vậy.- My Vân thở dài- Nếu con đã quyết thì mẹ không cản bước chân con nữa. Hy vọng là sau này con đừng hối hận.


- Mẹ ngủ lại với con đêm nay nhé!


- Được rồi. Con dọn nốt đồ đi. Mẹ về nói với bố là mẹ ngủ ở đây với con, rồi mẹ quay lại.


Cánh cửa phòng khép lại rồi, Minh Sang hít một hơi thật dài để lấy dũng cảm rồi tiếp tục cái công việc đang bỏ dở của mình.
 

Lê Minh

✩✩✩✩
Ðề: Đọc truyện: Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

29. Em không hối hận.


Tháng 11, nắng vẫn hanh hao vàng ruộm trên khắp các khu vườn rộng lớn nơi cù lao Mây như bất kì một ngày nào khác của năm. Những vườn trái cây ở đây, cũng như bao khu vườn khác trên khắp miền Tây, không mùa nào vắng mùi hương của trái chín. Những cơn mưa chợt đến rồi chợt tạnh làm cho không khí ở đây dịu dàng và đằm thắm đến kì lạ, khác xa hẳn với cái nắng ồn ào nơi thành thị.


Một buổi sáng, người dân ấp An Hòa xôn xao vì có tin sắp có một công ty xuất nhập khẩu trái cây được xây dựng ngay nơi này. Trước nay, người dân trồng và bán trái cây cho các công ty hay các nhà buôn lớn trên thành phố với giá thấp hơn rất nhiều so với giá ngoài thị trường. Trái cây đến kì không thu hoạch cũng sẽ hỏng, mà thu hoạch rồi không bán ngay cũng không được nên nhiều khi bị ép giá, các chủ vườn vẫn phải cắn răng bán rẻ cho nhà buôn. Nay tự nhiên có một công ty đến xây dựng và thu mua ngay tại đây, niêm yết giá mua khá cao nên ai cũng phấn khởi mừng thầm. Từ nay có lẽ họ sẽ không cần phải chạy đôn chạy đáo tìm một nhà thu mua có uy tín cho mình nữa.


Công ty Xuất nhập khẩu Thiên Thanh nằm tọa lạc ngay trên một khu đất mua lại của một chủ vườn, người vốn đã bỏ cù lao này ra thành phố sinh sống nhiều năm. Khu đất nằm ngay ven sông, đối diện chính là chùa Pháp Thiên- ngôi chùa nhỏ vốn chỉ có người đến thắp hương vào những ngày rằm, mùng một.


Trước ngày làm lễ động thổ, người đại diện của công ty có đến chùa Pháp Thiên thắp hương, xin phép được xây dựng công ty ở vùng đất bên kia sông. Đến ngày làm lễ động thổ xây dựng, giám đốc của công ty mới xuất hiện.


Mấy cô gái của vùng miệt vườn đỏ mặt đùn đẩy nhau khi được cử lên tặng hoa cho người giám đốc trẻ đẹp ấy. Gương mặt anh luôn phảng phất một nét u buồn không thể nói thành lời. Và anh có vẻ lơ đãng trong suốt lễ động thổ, trước ánh mắt và những lời tán tụng của người dân nơi đây, chốc chốc anh lại đưa mắt sang bên kia sông, nơi vẫn văng vẳng đến tiếng gõ mõ đều đều nhưng có thể làm tâm hồn của anh rối bời.


Người hãnh diện nhất là Hai Triều khi ông thông báo rằng người giám đốc này đã xin ở nhờ nhà ông cho đến khi công ty được khánh thành. Người ta còn kháo nhau rằng chẳng mấy chốc mà vị giám đốc trẻ tuổi ấy sẽ bị nét đẹp của cô con gái lớn của Hai Triều đánh gục. Hai Liên vốn là cô gái đẹp và ngoan nổi tiếng của cù lao này. Chỉ từ khi có một cô gái đến chùa Pháp Thiên và được gọi bằng cái tên Diệu Hư, người ta mới thôi không ca ngợi Hai Liên nhiều như trước.


Với người dân ở đây, Diệu Hư giống như một người đến từ một thế giới cổ tích nào đó. Không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cô gái ấy có những nét dung dị và hài hòa trên gương mặt trắng hồng, đôi mắt to đầy bi ai. Hơn nữa cô là một người thông tuệ và nói chuyện khá cuốn hút. Có không ít anh chàng trong vùng ngày nào cũng đưa trái cây đến chùa hay đến đây giúp sư cô thu hoạch trái cây, cốt để được nhìn và nói chuyện với Diệu Hư.


Như cháu của Hai Triều là một ví dụ điển hình. Hầu như ngày nào người dân quanh đây cũng thấy anh ta lặn lội đến đây để gặp Diệu Hư. Họ có vẻ thân nhau lắm, vì ít khi họ thấy Diệu Hư cười với ai, nhưng cô lại cười với Năm Sơn- tên người cháu của Hai Triều, ở trên tận Tây Nguyên về đây chơi. Mãi đến ngày mà Năm Sơn trở lại, tay trong tay với một cô gái xinh xắn khác, họ mới biết rằng thì ra anh ta chỉ là bạn của Diệu Hư mà thôi.

*

Một tuần sau khi bị bỏ lại giữa đám cưới dở dang, Khánh Nam nhận được một bức thư từ châu Phi của Sang. Cô gửi cho anh đơn ly dị đã có sẵn chữ kí của mình, kèm theo một bức thư thật dài với những lời chúc phúc chân thành và nồng nhiệt nhất.


Không phải là Khánh Nam không nhẹ người hơn sau sự ra đi ấy, nhưng anh luôn có cảm giác hối lỗi rằng chính anh đã gây ra cho Sang biết bao đau khổ và nỗi đau. Chính sự ra đi của cô cũng làm anh cảm thấy một phần hẫng hụt. Anh đã yêu Sang sao? Anh đã bị cảm động bởi sự quan tâm và tình yêu đầy nhiệt tình của cô sao?


Thế nên hơn ba tháng sau sự ra đi đột ngột ấy, anh mới đủ dũng cảm để bước tiếp, tiến về phía người con gái mà anh đã yêu và nguyện gắn bó suốt đời. Xây dựng công ty Thiên Thanh là ý của anh, để anh có cơ hội vừa được ở gần Vũ, cũng là tạo nên một bước đà để sau này Việt và Vân tiếp quản thay anh sẽ dễ hơn. Cánh tay của Lotus sẽ vươn ra hết miền Tây trù phú này. Xuất nhập khẩu hoa quả là một ngành có lẽ phải dựa vào may rủi nhiều hơn, và phải là người luôn trong tâm thế chấp nhận rủi ro mới dám làm.


Gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra nên anh cảm thấy uể oải hết cả người. Bà nội anh càng ngày càng yếu đi sau đám cưới không thành của anh, và gần đây nhất chính là việc Mai Anh- bà chị họ của anh tự vẫn không thành vì nghe tin bố mình, người bác của anh có vợ lẽ và có một cậu con riêng. Với gia đình anh, đó là một tin shock, nhưng riêng với bản thân Khánh Nam, anh cảm thấy nhẹ nhàng hẳn vì từ nay anh không còn lo việc một mình anh phải chịu trách nhiệm với cả gia tộc họ Vũ và cả tập đoàn Lotus nữa.


- Giám đốc Nam...- Hai Liên bước khấp khểnh trên những mô đất nham nhở vì đào xới.- Ba tôi mời anh về ăn tối.


- Tôi đã dặn cả nhà không phải đợi cơm tôi mà.- Anh quay lại nhìn cô gái.


- Ba bảo tôi đến đón anh về.


Mùi nhang từ bên kia bờ sông thoảng sang làm Khánh Nam cồn cào cả người. Một ngày rồi nhưng anh vẫn không đủ dũng cảm để bước sang bên kia để gặp Vũ. Anh sẽ đối mặt với cô thế nào, khi mà giờ đây cô không còn là cô của ngày xưa nữa?


- Chùa Pháp Thiên ở bên đó. Cả sư cô và chị Diệu Hư ở bên đó tôi đều quen cả. Anh có muốn qua đó dạo chơi không?


- Ừm... thôi để khi khác tôi qua.- Khánh Nam lắc đầu.- Ta về thôi.


Anh dợm bước về phía xuồng mà không nhìn sang bên kia sông thêm một lần nào nữa.


Rồi cũng đến ngày Khánh Nam quyết tâm sang bên kia sông để gặp Phượng Vũ, bây giờ đã mang một cái tên đầy tu hành Diệu Hư. Đó là một buổi sáng, khi công việc ở công trường đã đi vào ổn định và anh chẳng còn việc gì khác để làm. Anh lấy xuồng và tự sang sông một mình. Sống ở đây ít lâu nên anh cũng đã thành thạo đôi chút việc chèo xuồng rồi.


Tiếng gõ mõ đều đều vang lên khiến anh hơi chùn bước khi đặt chân lên con đường dẫn vào chùa. Tâm của Vũ có lẽ đã tịnh, liệu rằng sự xuất hiện của anh có làm cô thấy xao động hay không?


Một cái dáng cao cao quen thuộc đứng quay lưng về phía anh, cây chổi trên tay cô đung đưa nhè nhẹ quét những chiếc lá rơi trên sân. Những hành động đó của cô nhịp nhàng, chậm rãi và thanh thoát. Dường như không phải cô đang quét lá, mà quét những buồn lo ra khỏi cuộc sống của mình. Cô mặc bộ quần áo vải màu nâu dành cho những người tu hành, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là mái tóc của cô vẫn dài, thẳng và mượt. Một chiếc kẹp được thắt ngang dưới tóc làm nó gọn gàng hơn.


Vì một lý do gì đó mà đến giờ cô vẫn còn chưa xuống tóc?


Phượng Vũ dừng lại vì hình như cô nghe thấy tiếng kêu sửng sốt của anh. Cô quay người lại, anh chẳng còn đủ thời gian để núp vào một đâu đó nữa.


Hai ánh mắt giao nhau.


Một bối rối và đau đớn.


Một u buồn nhưng bình thản.


Bình thản đến dửng dưng.


Khánh Nam muốn khụy xuống trước ánh mắt xa lạ đó.


Đó không phải Phượng Vũ của anh.


Cô ấy chỉ là Diệu Hư- thực mà không thực.


- A di đà Phật…- Phượng Vũ khẽ cúi đầu hành lễ với anh như một người đi tu chính hiệu.


- Chào em.- Khánh Nam nghe thấy giọng mình nhẹ bẫng và có chút mênh mang.


- Thí chủ ghé thăm chùa ắt có việc gì? Sư cô ở trong kia, mời thí chủ bước vào.


- Anh đến để gặp em mà.


Rồi anh bước nhanh đến, chộp lấy tay cô, anh giật mình, tay cô ướt đầm mồ hôi. Thế mà còn cố tỏ ra lạnh lùng xa lạ với anh.


Khánh Nam gạt cây chổi đi, kéo cô về phía vườn cây rộng lớn của chùa.


Đến dưới một gốc cây chôm chôm lớn, anh dừng lại. Phượng Vũ giật tay ra khỏi tay anh, luống cuống:


- Xin thí chủ tự trọng. Tôi là người của chùa này rồi… Nếu không có việc gì thì thí chủ xin về cho.


- Buông tay em ra ư?- Khánh Nam lại chộp lấy tay cô- Anh đã nắm được lại rồi thì sẽ không buông ra đâu.


- Thí chủ xin về cho.- Phượng Vũ nghiêm nghị nhắc.


- Nếu đồng ý gọi anh như ngày trước thì anh sẽ buông tay ra, em chọn đi. Em quá hiểu anh để biết rằng anh không khi nào nói đùa mà.


Phượng Vũ im lặng. Tay cô vẫn run lên trong bàn tay anh. Khánh Nam thấy cô như vậy, không đành lòng bèn buông tay cô ra.


- Em tuyệt tình vậy sao?


- Dĩ vãng đã xưa lắm rồi. Mọi ân oán tình thù, hỉ nộ ái ố đều sẽ trở thành hư không khi đứng trước mặt đức Phật. Nếu như thí chủ tin vào kiếp luân hồi, thì xin hẹn được đáp lại mối ân tình này vào kiếp sau.


- Kiếp sau?- Khánh Nam cười đau khổ- Em đi tu chỉ để nói với anh một câu đó thôi sao?


Phượng Vũ quay lưng lại phía anh, có lẽ cô cũng đang bối rối lắm.


- Bây giờ em đã là người của cửa Phật… Anh có nói gì cũng vô ích thôi. Anh về đi, đừng chạy theo những điều hư ảo nữa.


- Nhưng em đâu phải là hư ảo. Em đang đứng trước mặt anh, thật như chưa bao giờ thật hơn. Em biết anh muốn làm gì lúc này không?- Khánh Nam xoay người cô lại, đối diện với mình.


- Đây là nơi thanh tịnh…- Phượng Vũ gạt tay anh ra nghiêm nghị.


Khánh Nam chưa kịp làm gì thì có tiếng gọi ở phía sau:


- Anh Nam…


Cả hai quay lại và nhận ra Hai Liên. Đôi mắt anh lập tức sầm lại đầy khó chịu.


- Anh về ăn cơm… Các công nhân đang đợi anh…


- Được rồi. Tôi về liền.


- Chị Diệu Hư…- Hai Liên chào Vũ bằng một nụ cười thật tươi.


Diệu Hư khẽ cúi đầu chào lại cô gái ngoan này rồi nói tiếp:


- Cám ơn thí chủ đã ghé thăm chùa.


Khánh Nam mím môi tức giận và bước qua cô, không nói thêm một câu nào nữa. Anh khoát tay nói với Hai Liên:


- Về thôi. Tôi đói rồi.


Hai Liên lật đật chạy theo anh.


Còn lại mình Diệu Hư đứng dưới gốc cây chôm chôm. Cô run rẩy ngồi phịch xuống gốc cây, tựa lưng vào đó và ngước mắt nhìn lên. Bầu trời qua vòm lá một màu trong vắt. Nhưng sao lòng cô lại như đầy giông tố. Tại sao cô lại cứ bị mất tự chủ như thế khi đứng trước mặt người đàn ông đó. Chẳng lẽ sư cô nói đúng, cô chưa thể hóa duyên vì nợ hồng trần chưa dứt thật hay sao?


Chốn này với cô những tháng ngày qua giống như một nơi bình yên khiến tâm hồn cô thanh thản nhất. Cô nghe kinh sư cô tụng hàng ngày, ăn cơm chay, đọc sách, dường như bụi trần không bén nổi đến vạt áo mình. Nhưng anh vừa xuất hiện mà tâm trí cô đã bị hoảng loạn. Ánh mắt da diết của anh làm cô thấy yêu và nhớ anh da diết. Mọi cảm xúc như trực trào ra nếu như không phải Hai Liên xuất hiện lúc đó.


- Em ngủ đấy ư, Diệu Hư?


Diệu Hư giật mình thức giấc bởi giọng nói nhẹ nhàng của sư cô Diệu Thanh.


- Sư cô?


- Em đã gặp người đàn ông đó phải không?


- Sao sư cô biết?- Diệu Hư thốt lên ngạc nhiên.


- Ta đã nghe K’Brơi nói về chuyện của em rồi.


- Sao anh ấy biết?- Cô càng kinh ngạc hơn- Lần đến mới đây anh ấy có nói gì với em đâu.


- Mọi chuyện đều là một chữ duyên. Duyên chưa dứt thì có muốn gỡ ra cũng không được. Duyên của em với người đàn ông đó vẫn còn, nên ta không thể để em vào cửa Phật được. Chúng ta không có quyền lừa dối chính bản thân mình, càng không thể lừa dối Đức Phật.



- Nhưng em thực tâm muốn tu hành…


- Nếu có tâm thì tu ở đâu cũng có thể thành chính quả. Cái gốc của Đức Phật chính là hành thiện tích đức. Chùa không thể là nơi để em giấu mình hay trốn tránh được…


- Nhưng sư cô cũng giống em. Thầy vào đây cũng chẳng phải vì một chữ tình hay sao?


- A di đà phật. Đời là bể khổ. Ta không muốn nhìn thấy em năm mười năm sau vẫn không dứt khỏi mối dây tình oan nghiệt mà em đã giăng ra khắp trái tim em.


- Thầy vẫn không quên chuyện cũ đúng không?


- Ta đã lừa dối Đức Thánh Ca Mâu Ni, ta luôn luôn đóng cửa sám hối nhưng tội nghiệt của ta chẳng bao giờ hết được.


- Thầy cho rằng em nên quay lại với anh ấy sao?


- Tình là dây oan. Không không sắc sắc, sắc sắc không không…- Sư cô Diệu Thanh đáp lại và cầm tràng hạt, quay trở bước về phía chùa.


*


Khánh Nam định rời công trường sang bên chùa Pháp Thiên thì có tiếng điện thoại gọi từ Tổng công ty ở Sài Gòn. Từ ngày biết được Phượng Vũ vẫn chưa xuống tóc, cái ý nghĩ đưa cô về bên mình càng nung nấu trong anh. Ngày nào anh cũng sang đó, dù cô có lạnh lùng xa cách mấy nhưng anh tin có ngày anh lay chuyển được người con gái đó. Người con gái mà anh yêu.


Cúp máy, Khánh Nam bực bội giơ chân đá một hòn sỏi nhỏ dưới chân làm nó rơi bõm xuống dòng kênh. Đang bận thi công mà còn triệu anh về Sài Gòn để giải quyết mấy vụ vớ vẩn. Chẳng lẽ cả tập đoàn không còn ai có thể tiếp đón chủ tịch tập đoàn khách sạn Hilton nữa hay sao mà phải gọi anh về?


Anh gọi cho Hai Liên, giờ đây được coi như thư kí sai vặt của anh ở vùng sông nước này. Cô bé ngày nào cũng đưa anh đến đây và đón anh về nhà cô vào lúc chiều. Đã mấy lần anh tỏ ý sẽ đến đây ở cùng đám công nhân nhưng Hai Triều cứ nằng nặc giữ anh lại nên anh không tiện từ chối nữa.


- Em qua công trường đưa anh lên thị trấn được không?


- Anh lên thị trấn có việc gì ạ?- Hai Liên ngạc nhiên hỏi lại.


- Ừm… anh về Sài Gòn có chút công chuyện.


- Chừng nào anh quay lại đây?


- Chắc ba hoặc bốn ngày sau. Em qua ngay nha.


- Dạ… Anh đợi em chút nha, em qua liền đây.


Khánh Nam vừa dặn dò, bàn giao công trường cho đám kĩ sư xong thì Hai Liên chạy xuồng đến, mồ hôi nhễ nhại trên cổ. Cô cười nói:


- Xong chưa giám đốc?


- Anh xong đây rồi.


Vừa bước xuống xuồng, như chợt nhớ ra, anh nói với cô:


- Cho anh qua bên chùa chút.


- Anh muốn ghé đó ạ?


- Ừ… nhanh thôi mà.


Xuồng vừa ghé bờ là anh đã nhảy phóc lên. Anh quay lại nói với Liên khi cô bé đang lúi húi buộc dây xuồng định lên bờ theo anh.


- Anh ra liền, em không cần lên đâu.


Sư cô Diệu Thanh gặp anh khi anh vừa mới bước chân vào sân.


- Chào sư cô… Tôi muốn gặp Diệu Hư…


- Đã nhiều ngày như vậy rồi mà anh không bỏ cuộc sao?


- Tôi không có thói quen đó. Nhất là từ bỏ người đàn bà của mình thì tôi càng không thể… Xin lỗi đã quấy rầy chốn tu hành của sư cô những ngày qua. Tôi sẽ sớm đưa cô ấy đi khỏi đây thôi. Cô ấy đâu?


- Diệu Hư ở ngoài vườn đọc sách.


- Cảm ơn sư cô.


Khánh Nam vẫy tay và chạy biến đi. Anh biết rõ Vũ hay ngồi đọc sách ở chỗ nào.


Khi anh chạy tới nơi, Vũ đang nằm trên chiếc võng vải, cuốn sách đặt trên ngực. Cô đang ngủ. Anh bước đến, ngắm nhìn cô một cách thích thú. Rồi anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô khi cô vẫn đang say trong giấc ngủ. Cái hôn làm cô cựa mình. Anh đứng thẳng dậy, cười đầy dịu dàng.


Chứng kiến cảnh đó từ phía sau một gốc cây, Hai Liên như muốn khụy xuống. Người mà bao ngày qua cô thầm yêu trộm nhớ thì ra lại yêu người con gái bí ẩn kia. Cuộc đời cô yêu thầm hai người đàn ông, một thứ tình yêu say đắm gần như tôn thờ, thì cả hai người đàn ông đó đều liên quan đến cô gái tên Diệu Hư ấy. Cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt khóc thầm.


Khánh Nam quay trở lại xuồng thì Hai Liên đã ngồi đợi sẵn ở đó. Anh cười với cô:


- Sorry, anh ra trễ quá! Đi thôi em.


Hai Liên hơi gật đầu, cô lúi húi tháo dây xuồng, cố không để anh thấy vẻ mặt thảm hại của mình lúc này. Suy cho cùng, anh là một người giàu có và thành đạt, nếu như không có chị Diệu Hư ấy thì có lẽ anh cũng không bao giờ để ý đến một đứa con gái quê như cô.


Xuồng nổ máy ầm ầm và lao vút đi, sóng nước bắn tung tóe phía sau.


Một tiếng sau, Diệu Hư chợt tỉnh giấc. Cô vừa mơ một giấc mơ đẹp. Cô thấy Nam đến với cô, anh hôn lên trán cô, và hình như dư vị của nụ hôn đó vẫn chưa tan. Cô sờ tay lên trán, xoa nhẹ và đưa mắt sang bên kia sông. Sao hôm nay anh không sang nhỉ? Hay anh đã chán ngán với thái độ của cô nhiều ngày qua rồi?


Cùng lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu hú inh ỏi nơi thị trấn, và người dân hai bên sông còn đang bàn tán về vụ tai nạn kinh hoàng giữa chiếc xuồng chở một ông giám đốc nào đó lớn và giàu có lắm, với một chiếc ghe lớn chở gỗ từ tận U Minh Hạ lên. Kết quả của vụ tai nạn đó là ông giám đốc vì che chở cho cô gái chèo xuồng đã bị cả đống gỗ đè lên, kết quả chiếc xuồng bị lật và họ ngã nhào xuống dòng kênh.


*

Tin giám đốc trẻ của công ty Thiên Thanh gặp nạn chẳng mấy chốc lan khắp cù lao Mây và anh đột nhiên trở thành anh hùng trong mắt những người dân nơi đây khi đã không tiếc thân mình cứu cô gái quê của miền sông nước này. Khánh Nam được đưa từ bệnh viện huyện bằng trực thăng lên thẳng Sài Gòn nên họ không có cơ hội đến để thăm anh nữa.


Bệnh viện Lotus II, bệnh viện hiện đại bậc nhất của tập đoàn Lotus tại Sài Gòn một ngày cuối tháng 1, nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, có một cô gái mặc nguyên bộ đồ tu hành, tóc để xõa, người đầy bụi đường bước thấp bước cao chạy vào với vẻ mặt nhợt nhạt. Cô gần như ngất xỉu khi nghe tin Khánh Nam bị tai nạn. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu quy tắc ràng buộc cô chẳng còn nghĩ được gì nữa. Sẽ chẳng là gì nếu như cô mất anh. Cô hiểu điều đó hơn ai hết, và chỉ kịp chào sư cô một tiếng, cô vội vàng rời khỏi chùa Pháp Thiên, nơi mà nhiều tháng ngày qua chẳng khi nào cô chịu rời chân đi. Cô phải đi tìm anh.


Nhìn cô gái ăn mặc lạ lùng, người đen sạm lại vì dính bụi đường do đi không ngừng nghỉ nên đám vệ sĩ của gia đình Khánh Nam nhất định không cho cô vào. Họ là những người mới nên đâu có ai nhận ra cô.


Không có cách nào để xin họ cho vào, Phượng Vũ thất vọng ra ngồi trên một ghế đá. Cô muốn gặp anh, đó là điều duy nhất cô nghĩ được vào lúc này. Chỉ cần được nhìn thấy anh bình yên thì trả bao nhiêu giá cô cũng chịu.


Cô đứng dậy, quyết tâm tiến lại chỗ họ một lần nữa. Đúng lúc cô định bước đi thì có hai người đi ngang qua cô. Là Vân, và người đi cạnh cô bé lúc này còn làm cô kinh ngạc hơn nữa- chính là K’Brơi. Họ cũng dừng lại khi nhìn ra cô, và họ cũng kinh ngạc không kém.


- Chị Vũ…


- Diệu Hư…


- Hai người biết nhau sao?


- Chị đến thăm anh Nam phải không?- Vân nắm lấy tay cô xúc động hỏi.


- Ừm… anh ấy sao rồi?


- Chị theo em…


Vân kéo cô đi theo mình, không để cô kịp hỏi quan hệ giữa cô bé và K’Brơi. Nhưng hình như Vân đã hoàn toàn lành bệnh rồi. Ai đã chữa cho cô bé. Không lẽ…


- Anh Việt…Anh bảo đám vệ sĩ này cứ về đi.- Vân vừa cất tiếng gọi thì cô đã hiểu ngay ra vấn đề.


Trái đất quả nhiên là nhỏ bé! Đi lòng vòng mãi rồi mới nhận ra số phận quả là trớ trêu.


- Chị vào đi.- Vân rẽ đám vệ sĩ và bước vào.


Mẹ của Khánh Nam đang ngồi ở trong phòng, còn anh thì ngồi trên giường, khắp mình mẩy toàn băng trắng. Trông anh giống một cái xác ướp hơn là người.


Mẹ anh nhìn cô, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Cô đã bỏ đi phải đến hơn một năm rồi còn gì.


Nhưng trong mắt Phượng Vũ lúc này, cô chẳng thấy ai nữa ngoài người đang ngồi trên giường lúc này cả. Cô nhào đến, ngã vào lòng anh, gần như xỉu đi vì mừng rỡ, và vì kiệt sức.


Đây mới là thế giới của cô.


Đây mới là người mà cô cần nhất.


Và đây chính là điều mà trái tim cô khao khát bấy lâu nay.


Được trở về bên anh.


*


Việt vừa đặt gốc cây thuốc mà anh mới ươm được xuống đất thì Vân hét lên và bổ nhào đến:


- Sinh đôi, sinh đôi…


Cô ôm lấy anh, hôn chụt một cái lên má anh và lại reo lên ầm ĩ:


- Chị Vũ giỏi quá! Một chuyến sinh đôi luôn. Hu ra… Một trai một gái nữa chứ.


- Em làm gì mà chạy nhảy nhót ghê thế? Đừng quên em cũng sắp làm mẹ đấy nhé!- Việt cau mày nhắc nhở.


- Í, em quên mất… Ủa, cây Hoàng Thạch Liên hả?


- Ừ…


- Nhờ nó mà em khỏi bệnh, cũng nhờ nó mà chị Vũ lại sinh được em bé trở lại. Cây này là thần dược chắc.


- Thực ra nó là một cây thuốc cực quý hiếm.- Việt ngồi xuống nhìn cây non yếu ớt.- Hoa của nó nở trong 30 ngày. Hương hoa có thể giúp cho tinh thần minh mẫn, thần kinh trở nên ổn định hơn. Còn rễ của nó có thể chữa những bệnh liên quan đến vô sinh. Thực ra hồi đó khi Vũ bị thương hàn, cô Hoài đã nhìn ra bệnh của Vũ rồi. Cô ấy mới thử cho Vũ uống nước sắc từ rễ cây này. Không ngờ nó có tác dụng thật.


- Cô ấy giỏi hén…- Vân trầm trồ.


- Vũ sinh một trai một gái hả?


- Dạ, mẹ nói anh chị ấy đặt một đứa là Thanh Hư, một đứa là Diệu Hư.


- Hai cái tên có ý nghĩa đấy chứ?- Việt ôm lấy vai vợ đỡ cô dậy.


- Ừ…


- Anh đưa em đi dạo nhé! Ghé qua nhà ông ngoại Phi Long thăm ông bà chút nhỉ?


- Ừ…


- Tối nay em thích ăn gì, anh nấu cho?


- Lá chè non nấu canh chua nhé!


- Ừ...

_Hết_
 
Top