Hướng dẫn kể lại chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em ngắn gọn hay nhất trong chương trình ngữ văn các lớp
Ngay khi còn bé, chúng ta đã được bà, được mẹ kể cho rất nhiều những truyền thuyết, những câu chuyện cổ tích. Những câu chuyện đầy sắc màu huyền ảo ấy đã làm say mê, thu hút bao trí tò mò của trẻ thơ. Qua truyền thuyết “Con rồng cháu tiên”, ta biết được dân tộc Việt Nam đều sinh ra từ bọc trăm trứng của mẹ Â Cơ, tất cả chúng ta đều là con một nhà, vì thế phải biết đùm bọc, yêu thương lẫn nhau. Đến với câu chuyện “Sơn Tinh- Thủy Tinh”, qua trận chiến ác liệt, dữ dội giữa hai vị thần, ta hiểu thêm về hiện tượng lũ lụt hàng năm, sức mạnh vĩ đại của dân tộc trong việc chế ngự nạn lũ lụt và ước mơ chiến thắng thiên nhiên để bảo vệ cuộc sống ấm no của người xưa. Sẽ là một thiếu sót nếu không nhắc đến “Thánh Gióng”, truyền thuyết để lại trong ta ấn tượng về một người anh hùng nhỏ tuổi nhưng đã chiến đấu dũng cảm để bảo vệ nền độc lập, chủ quyền của dân tộc. Kể tưởng tượng lại câu truyện “Thánh Gióng”, ngoài việc kể lại nội dung chính của truyện, các bạn cần vận dụng sự sáng tạo và trí tưởng tượng của mình để cho bài viết thêm phần sinh động và hấp dẫn.
Thánh Gióng là 1 truyện rất quen thuộc với mọi người
LẬP DÀN Ý KỂ TRUYỆN THÁNH GIÓNG
1. MỞ BÀI
Giới thiệu hoàn cảnh và các nhân vật
2. THÂN BÀI
- Hai vợ chồng già mãi không có con, một hôm bà vợ ra đồng ướm chân vào một vết chân to, về nà liền thụ thai
- Cậu bé lên ba mà vẫn không biết nói, biết cười, nghe giặc n xâm chiếm bờ cõi, liền cất tiếng nói đòi đi đánh giặc
- Cậu vươn vai thành một tráng sĩ, mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt xông ra giệt giặc
- Giặc tan, Gióng bay về trời
3. KẾT BÀI
Nhân dân lập đền thờ, hàng năm tổ chức hội để tưởng nhớ công lao của Gióng
BÀI LÀM KỂ TRUYỆN THÁNH GIÓNG BẰNG LỜI CỦA EM
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biêt cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc n xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.
Ngay khi còn bé, chúng ta đã được bà, được mẹ kể cho rất nhiều những truyền thuyết, những câu chuyện cổ tích. Những câu chuyện đầy sắc màu huyền ảo ấy đã làm say mê, thu hút bao trí tò mò của trẻ thơ. Qua truyền thuyết “Con rồng cháu tiên”, ta biết được dân tộc Việt Nam đều sinh ra từ bọc trăm trứng của mẹ Â Cơ, tất cả chúng ta đều là con một nhà, vì thế phải biết đùm bọc, yêu thương lẫn nhau. Đến với câu chuyện “Sơn Tinh- Thủy Tinh”, qua trận chiến ác liệt, dữ dội giữa hai vị thần, ta hiểu thêm về hiện tượng lũ lụt hàng năm, sức mạnh vĩ đại của dân tộc trong việc chế ngự nạn lũ lụt và ước mơ chiến thắng thiên nhiên để bảo vệ cuộc sống ấm no của người xưa. Sẽ là một thiếu sót nếu không nhắc đến “Thánh Gióng”, truyền thuyết để lại trong ta ấn tượng về một người anh hùng nhỏ tuổi nhưng đã chiến đấu dũng cảm để bảo vệ nền độc lập, chủ quyền của dân tộc. Kể tưởng tượng lại câu truyện “Thánh Gióng”, ngoài việc kể lại nội dung chính của truyện, các bạn cần vận dụng sự sáng tạo và trí tưởng tượng của mình để cho bài viết thêm phần sinh động và hấp dẫn.
Thánh Gióng là 1 truyện rất quen thuộc với mọi người
LẬP DÀN Ý KỂ TRUYỆN THÁNH GIÓNG
1. MỞ BÀI
Giới thiệu hoàn cảnh và các nhân vật
2. THÂN BÀI
- Hai vợ chồng già mãi không có con, một hôm bà vợ ra đồng ướm chân vào một vết chân to, về nà liền thụ thai
- Cậu bé lên ba mà vẫn không biết nói, biết cười, nghe giặc n xâm chiếm bờ cõi, liền cất tiếng nói đòi đi đánh giặc
- Cậu vươn vai thành một tráng sĩ, mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt xông ra giệt giặc
- Giặc tan, Gióng bay về trời
3. KẾT BÀI
Nhân dân lập đền thờ, hàng năm tổ chức hội để tưởng nhớ công lao của Gióng
BÀI LÀM KỂ TRUYỆN THÁNH GIÓNG BẰNG LỜI CỦA EM
Vào thời Hùng Vương có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng mãi chưa có con. Vào một buổi sáng sớm khi lên nương làm rẫy, chợt thấy một dấu chân rất to in trên mặt đất, bà sửng sốt kêu lên:
- Ôi! Dấu chân của ai mà to thế này!
Thấy kì lạ, bà đưa chân mình vào ướm thử, về nhà bà liền có thai. Chẳng giống như bình thường, bà mang thai 12 tháng mới sinh ra một bé trai và đặt tên là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà chẳng biết nói biêt cười. Hàng xóm láng giềng xung quang bắt đầu dị nghị, lời ra tiếng vào, bàn tán về đứa trẻ kì lạ. Họ cho rằng bà thụ thai kì lạ nên đứa trẻ sinh ra cũng không được bình thường. Vào năm ấy, giặc n xâm lược nước ta. Quân giặc rất đông và hung hãn, đi đến đâu, chúng cướp bóc, tàn phá đến đấy. Quân của vua Hùng nhiều lần xuất trận nhưng không thể đánh thắng số lượng áp đảo của quân địch. Trước tình hình ấy, vua Hùng rất lo lắng, cử sứ thần đi khắp các vùng miền tìm người tài. Đến làng Phù Đổng, với lòng căm thù quân giặc sục sôi, ý chí bảo vệ đất nước mãnh liệt, người dân cả làng xin vua cho được đi đánh giặc. Không khí đánh giặc cứu nước lan tỏa khắp nơi nơi, mẹ Gióng vô cùng buồn rầu ao ước rằng giá như Gióng cũng bình thường như những người khác thì đã có thể xung quân đánh giặc. Lời ru của mẹ cất lên đầy tha thiết nhưng cũng đầy giục giã: “Làm trai đứng ở trên đời/ Sao cho xứng đáng giống nòi rồng tiên”. Những đứa trẻ khác thấy Gióng vẫn ngủ thì nói: “Gióng ơi dậy đi thôi! Cả làng Phù Đổng ta xin vua cho đi đánh giặc rồi đấy!”. Những lời nói ấy như có sức mạnh làm thức tỉnh con người ngủ quên trong Gióng, Gióng bỗng cất tiếng gọi mẹ xin cho đi đánh giặc: “ Mẹ ơi! Xin mẹ cho gọi sứ giả vào đây”. Mẹ Gióng vô cùng bất ngờ, chuyện quốc gia đại sự đâu phải trò đùa của trẻ con, nhưng Gióng vẫn cương quyết: “Xin mẹ hãy tin con, con có thể ra trận đánh giặc”. Mẹ Gióng đến gặp trưởng làng và mời sứ thần đến gặp Gióng. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sứ giả ban đầu cũng hoài nghi, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lúc ấy, có một con rồng không biết từ đâu bay đến rồi vút cao lên trời xanh, biết là điểm báo của trời, vội vàng về tâu lại với nhà vua. Từ hôm ấy, Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, vươn vai trở thành một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Những vật dụng cần thiết được mang đến, Gióng cùng trai tráng làng Phù Đổng ra trận đánh giặc. Đánh đến đâu, quân giặc khiếp sợ bỏ chạy đến đấy. Khí thế đang mạnh mẽ thì ngờ đâu kiếm gãy, Gióng nhanh trí nhổ một bụi tre bên đường, quật vào quân giặc tới tấp. Tướng giặc cùng đường phải giơ tay xin hàng, chiến thắng thuộc về nhân dân của nước Văn Lang. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Gióng bèn cởi toàn bộ giáp rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Để tưởng nhớ công ơn của Gióng, vua Hùng cho lập đền thờ ở quê nhà và phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Hàng năm, nhân dân vẫn tổ chức lễ hội để du khách thập phương tìm về bái lễ.