Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết thông qua lời kể của nhân vật trong truyện

I. Hướng dẫn làm bài:
Trẻ em lớn lên không chỉ bằng những kỷ niệm dịu êm của tuổi thơ , những yêu thương vô bờ của bố mẹ ông bà mà còn bằng những câu chuyện cổ tích diệu kỳ như dòng sữa ngọt ngào tháng ngày nuôi lớn tâm hồn chúng. Dưới đây Vforum sẽ hướng dẫn các em làm bài văm kể chuyện : kể lại câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong truyện :

  1. Mở bài : Nhập tâm vào nhân vật nêu ra hoàn cảnh câu chuyện
  2. Thân bài : Nhập tâm nhân vật kể lại diễn biến câu chuyện , kết hợp với lời thoại và suy nghĩ của nhân vật
  3. Kết bài : cảm nghĩ của nhân vật đó
tam-cam.jpg

Bạn có thể chọn rất nhiều câu chuyện khác nhau để kể lại theo lời kể của những nhân vật trong truyện
Bài viết số 1 : Trong vai Tấm kể lại chuyện Tấm Cám
Tôi là Tấm. Mẹ tôi mất sớm , phải sống cùng Dì và em gái. Tôi luôn ao ước được sống một cuộc đời giản dị dưới một mái nhà mọi người luôn chan hòa yêu thương. Ấy vậy mà dì và em dường như không thích tôi , tôi buồn lắm nhưng vẫn luôn tìm mọi cách để sống hòa hợp với hai người.

Một hôm mẹ cho họi hai chị em và đưa cho mỗi người một chiếc giỏ bảo chúng tôi hãy ra đồng xúc tép. Mẹ còn khuyến khích nếu ai xúc được nhiều hơn sẽ thưởng cho người đó cái yếm đỏ . Cả hai chúng tôi đều rất hào hứng , tôi chưa được dì tặng món quà nào nên rất muốn lập công lần này và làm việc rất chăm chỉ. Nhưng còn Cám em hầu như chỉ dạo chơi và không động gì đến chiếc giỏ. Đến cuối buổi đột nhiên Cám bảo : “ Chị Tấm ơi chị Tấm đầu chị lấm bùn chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng” . Nghe lời em tôi tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên bờ nhừn buồn thay Cám đã trút sạch tôm tép tôi mò được và chạy về khoe mẹ từ lâu. Tôi thất vọng vô cùng và nước mât cứ trào ra nức nở. Bỗng nhiên xung quanh tôi toàn là ánh sáng và khói mây , một ông Bụt hiền từ hiện ra vuốt mái tóc tôi :

  • Tại sao con khóc ?
Tôi buồn phiền kể lại mọi chuyện cho ông , ông cười hiền và bảo tôi xem lại giỏ , ở đls còm một con cá bống hãy đem về nuôi để nó bầu bạn cùng tôi mỗi bữa ăn chỉ cần gọi : “ Bống bống bang bang lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người” Nghe lời bụt tôi mang bống về nuôi , ngày ngàu dàn cơm cho ăn , có Bống bầu bạn thật hạnh phúc biết mấy! Nhưng lại bất hạnh thay một hôm mẹ bảo tôi đi chăn trâu ở xa và nhân lúc tôi không có nhà mẹ và Cám đã làm thịt bống. Tôi như người mất thần òa khóc nức nở , bụt lại hiện lên hỏi :

  • Tại sao con khóc ?
Như lần trước tôi lại kể rõ sự tình, bảo tôi hãy cho con gà đằng kia ăn nắm thóc , rồi nó bới xương bống lên cho tôi , bụt dặn tôi hãy chôn nó ở bốn chân giường , tôi vâng lời làm theo. Ngày qua ngày chả mấy chốc nhà vua đã mở hội tưng bừng , ai cũng nô nức đi dự. Tôi nóng lòng vô cùng và xin mẹ được đi nhưng mẹ lại đưa cho tôi một cái thúng bảo tôi nhặt riêng gạo và thóc ra hai thúng thì mới được đi xem hội . Tôi thẫn thờ , bất lực nhìn chiếc thúng òa lên khóc , vậy là tôi sẽ phải ở nhà , tạm biệt đêm hội. Nhưng kỳ diệu thay bụt lại hiện lên hỏi :

  • Tại sao con khóc ?
Như mọi lần tôi lại kể rõ sự tình , bụt hiền hậu phẩy tay một cái gọi đàn chim sẻ xuống nhặt hết thóc cho Tôi chỉ trong vài phút . Tôi vỡ òa sung sướng nhưng chợt nhớ ra một chuyện và mặt mày ỉu xìu , nhìn tôi rách rưới thế này cũng chả thể đi dự tiệc được như mọi người. Bụt lại xoa đầu và bày cách cho tôi , bảo tôi đào bốm hộp xương dưới chân giường lên sẽ có quần áo đẹp mặc đi dự hội . Tôi đào từng lọ và hạnh phúc vô cùng khi có bal điều bất ngờ xảy ra.
Vậy là giờ đây tôi trở nên thật lộng lẫy, thật không tim vào mắt mình , tôi sung sướng đi dự hội và biết ơn bụt vô cùng.
Sora- Vforum

BÀI VĂN MẪU SỐ 2: KỂ LẠI CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH CÔ BÉ BÁN DIÊM THEO LỜI KỂ CỦA NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN
Đó là một đêm giao thừa lạnh như cắt da cắt thịt, đường phố vắng tanh, mọi người đều đã trở về với gia đình, trong những ngôi nhà ấm áp để cùng người thân thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, đón chờ khoảnh khắc chuyển giao thiêng liêng giữa năm cũ và năm mới. Tôi một mình lang thang nơi góc phố, tay cầm một cái giỏ cũ nát đựng đầy những bao diêm. Cái áo rách rưới không đủ để bao bọc tôi khỏi cái lạnh đến thấu xương của những bông tuyết. Tôi tủi thân vô cùng và thương thay cho số phận của chính mình- một cô bé bán diêm nghèo khổ.

Tôi ngồi trong một con hẻm nhỏ, là nơi cách nhau giữa hai bức tường. Chân tay tôi tê cóng vì lạnh. Nhưng tôi thà chịu lạnh còn hơn là phải về nhà- nơi mà bố tôi, mỗi khi say rượu đều la mắng, đánh đập tôi vô cớ. Tôi nhớ về ngày xưa, khi mà bà nội và mẹ tôi còn sống, tôi đã hạnh phúc biết nhường nào. Tôi cũng được yêu thương, được chở che, bảo vệ, được ăn ngon, mặc đẹp, được ở trong ngôi nhà ấm áp, luôn tràn đầy tình yêu thương. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Mọi thứ đều tan biến, đổi thay vào cái ngày bà và mẹ tôi qua đời. Cũng kể từ đó, cuộc đời của tôi rẽ sang một hướng khác, chỉ toàn nghèo khổ và đói rét.
Tôi thu mình lại, cố sưởi ấm tay và bàn chân. Rồi tôi chợt nghĩ: “ Hay là mình đốt diêm sưởi ấm cho đỡ rét nhỉ”. Nghĩ là làm, tôi lấy ra một bao diêm, và cẩn trọng châm từng que diêm một. Ánh lửa ấm áp lan tỏa đến tay và bàn chân tôi. Tôi chợt thấy hiện ra trước mắt mình hình ảnh của một lò sưởi, tỏa ánh sáng ấm áp đến không gian xung quanh tôi . Nhưng rồi que diêm phụt tắt, lò sưởi biến mất, tôi trở về với đêm tối lạnh lẽo của đêm giao thừa.

Tôi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Lần này, hiện ra trước mắt tôi là một bàn ăn thịnh soạn được trải ga trang trọng. Trên bàn ăn có biết bao nhiêu món ăn ngon, đặc biệt là con ngỗng quay thơm lừng, béo ngậy. Tôi lại sung sướng toan với tay đến con ngỗng, nhưng que diêm lại tắt, con ngỗng cũng như bàn ăn thịnh soạn lại biến mất.

Tôi quẹt tiếp que diêm thứ ba. Trước mắt tôi hiện ra một cây thông nô-en được trang hoàng vô cùng rực rỡ. Tôi muốn chạy đến chỗ cây thông ấy, nhưng nó lại biến mất, và trên tay tôi là que diêm đã tàn lửa.

Tôi quẹt tiếp que diêm thứ tư. Thật bất ngờ, lần này hiện ra trước mắt tôi là hình ảnh người bà hiền hậu, nhân từ đang nhìn tôi bằng cặp mắt trìu mến. Tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng que diêm kia sắp cháy hết. Tôi vội vã níu gọi: “ Bà ơi, bà dắt đi cùng bà được không. Cháu biết rằng khi que diêm này tắt đi, bà cũng sẽ biến mất. Nhưng làm ơn hãy cho cháu đi cùng, hãy để cháu được ở cùng bà. Bà ơi!”. Que diêm lại tắt, bà tôi sắp biến mất. Tôi vội vàng quẹt tất cả các que diêm còn lại. Bà hiện lên thật đẹp lão. Rồi bà đưa tay về phía tôi, tôi bước đến bên bà. Tôi không còn thấy đói rét và bất hạnh nữa. Hai bà cháu tôi đã về đến thiên đường- nơi không hề có bất hạnh, khổ đau.

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy tôi đang nằm co ro trong con hẻm, xung quanh là các bao diêm đã đốt hết. Mặc dù vậy, đôi má tôi vẫn hồng hào và đôi môi tôi đang nở một nụ cười hạnh phúc. Tôi hạnh phúc vì từ giờ sẽ được ở cùng bà, sẽ được sống trong tình yêu và sự chở che của bà như xưa. Đó là điều kì diệu nhất mà tôi có được trong cuộc đời mình.
B- vfo.vn
 
  • Chủ đề
    cô bé bán diêm tam cam
  • Top