Kể một việc tốt em đã làm lớp 9 7 6

Hướng dẫn làm bài tập làm văn kể về việc tốt em đã làm lớp 7, lớp 6, lớp 9 hay nhất. Mỗi chúng ta khi được sinh ra đã tìm đến tiếng cười, lớn lên và trưởng thành, ai ai cũng mong mình có một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc. Họ tìm kiếm những cơ hội, nắm bắt từng khoảnh khắc nhưng cũng có người than thở rằng: "vì sao cuộc sống của tôi lại tẻ nhạt đến vậy". Có lẽ lí do nằm ở cách sống của mỗi người. Cuộc sống như một thước phim và chúng ta chính là chủ nhân thước phim ấy, muốn một thước phim đẹp, người quay phim phải tốt. Ta muốn một cuộc sống hạnh phúc thì chính chúng ta phải là người lan truyền và trao đi tình thương và tấm lòng của mình. Hãy luôn mỉm cười và tin rằng, cuộc sống này còn rất nhiều người đang cần sự giúp đỡ của chúng ta, còn nhiều người thiếu những manh áo ấm, bữa cơm no, những ngày cắp sách tới trường .. và cả tình thương. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, học sinh được tiếp cận với văn kể, có cơ hội chia sẻ những câu chuyện của mình, trong đó có những việc tốt mà bạn đã từng làm. Dưới đây là bài làm hướng dẫn chi tiết về đề văn kể một việc tốt mà em đã từng làm lớp 7 hay nhất để các bạn tham khảo nhé.

ke-viec-tot-em-da-lam.jpg

Ở hiền gặp lành, giúp đỡ người khác bạn cũng sẽ được người khác giúp đỡ


BÀI LÀM KỂ VỀ VIỆC TỐT MÀ EM ĐÃ LÀM LỚP 6 7 9
Có những ngày nằm dài bên ô cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại bên đường, nhìn những chiếc lá xanh khẽ lay động vì gió xuân. Em mỉm cười và bình yên đến lạ khi nhớ về việc tốt mà em đã làm ngày hôm ấy- tuy nhỏ bé nhưng điều đó làm em cảm thấy thật hạnh phúc.

Đó là một ngày mưa tầm tã, mưa rơi tơi bời qua làn tóc rối của những cây liễu ven hồ. Em khoác áo mưa trên đường đi học về, mải miết đạp xe trong mưa mong sớm về đến nhà. Chợt có một tiếng kêu yếu ớt nào đó vang lên bên đường khiến em phanh xe lại và nhìn ngó xung quanh vắng tanh. Đảo mắt một chút, em giật mình nhìn thấy bé gái ướt nhẹp vì nước mưa đang ngồi bệt bên đường với cái chân bị chày xước và đỏ tấy. Em dắt xe lại gần cất tiếng hỏi:
- Bé gái, em có bị làm sao không?

Em ấy ngẩng đầu nhìn em , đôi mắt đã sưng đỏ, khóc thút thít:
- Chị ơi, em bị ngã, em đau chân quá, Em muốn về nhà.

Em đỡ cô bé đứng dậy, ngồi bên vệ đường và hỏi , hóa ra cô bé học trường tiểu học gần đây, cô bé đi bộ về nhưng vì trời mưa khá to nên trượt chân và ngã ở đây. Thấy cô bé như vậy, em vội lấy áo mưa chùm lên người cô bé và nói:
_ Không sao đâu, nói cho chị biết nhà của em, chị sẽ đưa em về. Chắc bố mẹ đang lo lắng cho em đó.
- Nhà em ở gần đây ạ, đi một đoạn nữa rẽ vào con ngõ nhỏ , trước ngõ có cây phượng rất to

Em nghe thấy , hơi buồn cười. Có lẽ cô bé còn nhỏ, chỉ quen thuộc đường về nhà mà không nhớ địa chỉ cụ thể. Nhưng trùng hợp, con ngõ ấy cách nhà em rất gần. Vì mới chuyển đến khu này sống nên em không biết cô bé cũng ở đây. Em dựng xe đạp lên, nhanh chóng bế cô bé ngồi đằng sau, chùm áo mưa kín cho cô bé và không quên nhắc nhở hãy ôm chặt lấy người em. Cô bé rất ngoan, chỉ khóc thút thít và gật đầu:
- Vâng ạ

Trời cũng dần ngớt cơn mưa, con đường phía trước mặt em sáng hẳn không còn âm u. Em tăng tốc độ đạp xe nhanh hơn. Một lát đã đến nhà cô bé, vì chân đau nên không đi được, em bế cô bé vào cửa nhà thì nhìn thấy mẹ cô bé đang rất sốt ruột đi đi lại lại trong nhà, tay cầm điện thoại không ngừng bấm. Em cất tiếng chào:
- Cháu chào cô ạ, cô có phải là mẹ em Phương không ạ ?
- Nhà cháu ở khu này, trên đường thấy em bị ngã nên cháu đưa em về, trời mưa lớn quá

Mẹ cô bé quay ra, nhìn thấy em đang cõng cô bé từ hoảng hốt, thành vui mừng khôn xiết:
- Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu. Bố nó đang đi đến trường và tìm xung quạn, cô chú lo quá không biết Phương đã về chưa.

Cô dang tay bế cô bé từ lưng em và rối rít cảm ơn. Cô bé được mẹ bế lại khóc lớn hơn chắc vì tủi thân khi nhìn thấy mẹ và cả đau vì vết thương trên chân. Thấy cảnh ấy, em chợt xúc động và hạnh phúc biết bao. Lúc này em mới biết hạnh phúc không chỉ là đạt được những điều mình mong muốn mà còn là tạo ra những điều tốt đẹp cho mọi người.

Trời cũng đã tạnh mưa, những đám mây trắng bồng bềnh óng vàng màu nắng. Em chào mẹ cô bé và đi về nhà với ba mẹ. Tuy hôm nay em về khá muộn, nhưng khi nghe được câu chuyện em kể , mẹ không trách mắng mà nở nụ cười hạnh phúc:
- Con gái của mẹ đã lớn rồi.
Em cảm nhận được niềm vui và tình yêu thương của mẹ trong ánh mắt đó. Có lẽ khi ta trao đi tấm lòng, sự yêu thương sẻ chia, làm một việc tốt dù cho nó nhỏ bé, ta cũng cảm thấy thật hạnh phúc biết bao.

Trời đã về chiều, em vẫn ngồi bên ô cửa sổ mỉm cười hạnh phúc nhớ lại việc làm tốt đẹp ấy. Dường như nó trở thành một niềm vui to lớn đối với cô học sinh cấp 2 như em, trở thành một đoạn kí ức tốt đẹp nuôi dưỡng tâm hồn.

BÀI VĂN KỂ VỀ MỘT VIỆC TỐT EM ĐÃ LÀM LỚP 7 6 9
Trong suốt cuộc đời mỗi con người, có những kỉ niệm chỉ thoảng qua như gió thoảng mây trôi nhưng cũng có những kỉ niệm khắc sâu trong tâm trí. Mỗi lần nhớ về kỉ niệm mình đã làm được một việc tốt, tôi bỗng bất giác nở nụ cười và thấy mình đã sống đúng như lời mẹ vẫn dạy: Cần biết yêu thương và giúp đỡ người khác.

Kỉ niệm ngày hôm ấy tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Trưa hôm đó là một ngày tháng năm nắng như đổ lửa. Bầu trời cao vời vợi, trong vắt không một gợn mây. Sức nóng từ ông mặt trời như muốn thiêu đốt cả không gian. Tôi đạp xe trở về nhà trên con đường quen thuộc. Hai bên đường, cây cối im lìm, tôi tự hỏi không biết những cơn gió đang ở phương trời nào. Cái nóng không chỉ đến từ ông mặt trời mà còn bốc lên từ con đường trải nhựa bên dưới. Đạp xe trên đường mà mồ hôi từ trán rỏ xuống ướt đẫm lưng áo tôi. Tôi tự nhủ phải đạp xe về nhà thật nhanh để được uống cốc nước chanh mẹ đã pha sẵn. Đi được một quãng, tôi bắt gặp một cụ già đang ngồi bệt trên đường. Tôi nghĩ thầm: Trời nắng thế này không biết bà ra ngoài đường làm gì nhỉ? Không biết bà có bị làm sao không? Tôi đến gần bà cụ và hỏi:
-Bà ơi, bà làm sao thế ạ? Bà có cần cháu giúp không?

Tôi đoán bà năm nay chắc cũng ngoài 70 tuổi, tóc đã bạc trắng quá nửa đầu. Chiếc áo nâu bà đang mặc ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt bà xanh xao, có lẽ là do mệt vì đi đường xa. Tay bà vẫn xách một cái làn, trong đó nào là rau, cá, hoa quả và những món quà quê. Bà vịn tay tôi đứng lên và đáp:
- Trời hôm nay nắng quá, có lẽ bà bị say nắng cháu ạ. Bà vừa mới từ quê lên, đang đi đến nhà con thì bỗng xây xẩm mặt mày, chóng mặt quá nên bà mới ngồi xuống.

Tôi dìu bà đến một bóng râm bên đường, đỡ bà ngồi xuống nghỉ và bảo:
- Bà ngồi đây đợi cháu một lát nhé, cháu sẽ quay lại ngay

Tôi nói xong liền vội chạy đi mua một chai nước và một tấm bánh mì. Bà ăn xong thì đã khá hơn một chút, bà bảo:
- Cám ơn cháu nhé, cháu ngoan quá, bà đỡ nhiều rồi. Không có cháu thì bà không biết phải xoay sở ra sao.
- Nhà bà ở đâu ạ? Cháu sẽ đưa bà về.

Bà nói xong địa chỉ, tôi bỗng reo lên:
- May quá, nhà đó ở cùng một khu phố với cháu. Vậy là bà cháu ta cùng đường rồi.

Đưa bà về nhà xong, tôi mới yên tâm ra về. Lúc tạm biệt, bà còn dặn:
- Cháu về cẩn thận nhé, cô bé ngoan!

Về đến nhà đã là 12 giờ trưa. Mẹ nhìn thấy tôi thì vội hỏi, gương mặt vẫn còn thoáng lo lắng:
- Sao hôm nay con về muộn thế, mẹ cứ sợ con xảy ra chuyện gì.

Đi rửa mặt xong, tôi ngồi xuống kể cho mẹ nghe hôm nay tôi đã giúp đỡ một bà cụ bị say nắng và đưa bà về nhà, thế nên tôi mới về muộn. Mẹ nghe xong thì khen:
- Con gái mẹ ngoan quá. Con làm như vậy là đúng lắm. Bà cụ tội nghiệp như thế, con không thể bỏ mặc bà ngoài đường giữa trời nắng như đổ lửa thế này được. Mẹ rất hãnh diện vì con đã biết giúp đỡ người khác. Con mẹ đúng là lớn thật rồi.

Nghe lời khen của mẹ, tôi cảm thấy rất vui sướng. Đặc biệt là khi việc tốt ấy xuất phát từ tấm lòng và trái tim của mình thì nó càng có ý nghĩa gấp bội lần.

Kỉ niệm ấy trôi qua đã lâu nhưng nó vẫn in đậm mãi trong tâm trí tôi. Tôi càng thấm thía hơn ý nghĩa của những việc làm tốt mang đến cho mình và mọi người.
 
  • Chủ đề
    ke chuyen van lop 6 văn lớp 7 van lop 9 việc tốt em đã làm
  • Top