Hướng dẫn làm bài văn kể chuyện vui sinh hoạt hay nhất văn mẫu lớp 6
Mỗi người chúng ta đều ít nhất một lần có những câu chuyện vui sinh hoạt đời thường. Những câu chuyện ấy khiến chúng ta phải phá lên cười mỗi khi nhớ lại. Có thể đó là những kỉ niệm vui vẻ bên người thân, bên hàng xóm thân thuộc. Có thể đó là những mẩu chuyện được chứng kiến nhưng lại khiến bạn phải nhớ mãi không quên. Hay có thể là những mẩu chuyện xảy ra với chính bạn. Những câu chuyện hài hước nhầm lẫn, nhát gan, .... xung quanh chúng ta là những gì đời thường sinh hoạt chúng ta thấy được mỗi ngày. Những câu chuyện đó làm cuộc sống sinh hoạt thêm vui vẻ, tràn ngập tiếng cười hạn phúc. Dưới đây là dàn ý và bài viết hướng dẫn các bạn kể lại chuyện vui sinh hoạt. Để kể lại được phải xác định được chuyện đó là chuyện gì, xảy ra với ai, diễn biến như nào, và có điều gì rút ra được từ câu chuyện đó. Mong rằng những gợi ý này sẽ giúp các bạn có được bài viết hoàn hảo.
Trong cuộc sống hằng ngày có rất nhiều chuyện vui sinh hoạt khác nhau
LẬP DÀN Ý KỂ CHUYỆN VUI SINH HOẠT:
I. MỞ BÀI:
Giới thiệu được chuyện định kể: Chuyện vui sinh hoạt
II. THÂN BÀI:
- Thời gian
- Kể diễn biến câu chuyện
- Rút ra được điều gì ở câu chuyện đó
III. KẾT BÀI:
Bày tỏ cảm xúc về câu chuyện vui sinh hoạt
BÀI LÀM VĂN MẪU KỂ CHUYỆN VUI SINH HOẠT
Những chuyện vui diễn ra hàng ngày xung quanh chúng ta. Những mẩu chuyện vui đời thường khiến ta vui vẻ mỗi ngày. Có một chuyện vui mà mãi mãi em khó quên được đó là câu chuyện về sự nhát gan đầy xấu hổ của mình.
Lần đó, trong xóm em lũ nhóc cứ đồn lên với nhau ở ngôi nhà cuối xóm dạo này có ma. Em không hiểu rõ sự việc thế nào. Đến tận hôm thứ Bảy, nghe cu Tôm kể mới biết rõ sự tình:
- Bữa trước con Nhi lớp em có đi qua cái nhà cuối xóm mình. Nó kể nó thấy cái bóng trắng trắng cầm đèn pin đi đi lại lại. Nó sợ quá mà không dám hét lên. Nó chạy thẳng về nhà và đến bây giờ nó không dám đi lại đó. Anh Nam này, chắc nhà đó có ma đấy
Nghe thằng em kể mà tôi thấy buồn cười, gõ đầu nó:
- Ma gì ở đây. Thời nào rồi còn có ma. Vớ vẩn
- Thật mà. Không tin tối anh đi thử ra mà xem.
Nó găng cổ lên nói lại. Nó nói thế khiến máu tò mò của em dâng cao. Em ưỡn ngực nói lại:
- Được rồi. Tối mày rủ cả con nhà cô Lý sang đây. Tao dẫn chúng mày đi xem ma gì.
Tối hôm đó, thằng con nhà cô Lý sang nhà tôi từ 8 giờ. Hai đứa chúng nó giục tôi:
- Nhanh đi đi anh Nam.
- Từ từ hẵng. 9 giờ hẵng đi. Đi sớm thế này lấy đâu ra ma cho chúng bay xem.
Vậy rồi ba anh em đợi đến hơn 9 giờ tối. Ba thằng kéo nhau đi về cuối xóm. Tay em cầm theo chiếc đèn pin của bố. Hai thằng nhóc đi theo sau.
Trăng hôm nay tròn đẹp sáng lạ thường. Gió mùa hè thổi mát rượi. Khống gian thật dễ chịu. Nhưng lạ một chỗ, xóm hôm nay im ắng quá. Chẳng thấy lũ nhóc léo nhéo như mọi hôm. Cái im lặng khi tiến gần hơn đến ngôi nhà khiên em bất giác giật mình. Gần đến ngôi nhà, hai đứa kia đứng lại, run run bảo :
- Anh Nam vào xem thử đi. Bọn em không vào đó đâu. Sợ lắm.
- Ừ. Rồi. Hai thằng đứng ngoài này đợi anh
Nói vậy , em nuốt nước bọt một tiếng rồi cầm đèn pin đi vào ngôi nhà. Ngôi nhà im lặng không một tiếng. Không gian lạnh lẽo khiến em rùng mình mấy lần. Ngôi nhà này để không cũng lâu nên mùi ẩm thấp làm căn phòng càng thêm rùng rợn. Bỗng, có bóng người lướt qua cùng ánh đèn pin soi thẳng, và tiếng quát:
- Ai vào đây đấy!
Tiếng quát làm em giật mình, đánh rơi chiếc đèn trong tay. Hét toáng lên, định bỏ chạy :
- Ma. Ma. Ma....
Nhưng đôi bàn tay túm lấy áo em:
- Ma nào. Bác Hoàng đây. Định nghịch ngợm gì thằng nhóc này
Nghe vậy em mới định hình lại, không hét nữa, quay lại nhìn. Quả thực là bác Hoàng:
- Ơ. Bác sao lại ở đây?
Bác phì cười:
- Ơ gì. Nhà tôi, tôi không vào kiểm tra thì ai vào. Chúng mày chỉ được cái linh tinh. Ma mãnh nào. Trời sắp có bão, bác vào kiểm tra xem nhà có chỗ dột nào không thì sửa. Ma nào ở đây.
Nghe bác nói thế, em xấu hổ, đỏ mặt. Chào bác, em đi ra khỏi ngôi nhà tìm hai thằng nhóc mà không thấy bèn đi về nhà. Về nhà, em kể lại cho chúng nghe. Chúng cười ha ha đầy vui sướng.
- Vậy mà anh bảo anh không sợ ma. Anh hét to như thế. Ha ha...
Càng cười, em càng thấy xấu hổ vì sự nhát gan của mình, chỉ biết cười trừ mà chẳng nói được gì.
Đó là kỉ niệm hài hước nhất mà em từng gặp phải. Tuy vậy nó lại là câu chuyện vui vẻ mà em sẽ chẳng thể nào quên được.
Ngoài bài văn mẫu về chuyện vui sinh hoạt này bạn cũng có thể tham khảo nhiều câu chuyện đời thường và chuyện vui sinh hoạt khác trong mục văn mẫu của vfo.vn nhé
Mỗi người chúng ta đều ít nhất một lần có những câu chuyện vui sinh hoạt đời thường. Những câu chuyện ấy khiến chúng ta phải phá lên cười mỗi khi nhớ lại. Có thể đó là những kỉ niệm vui vẻ bên người thân, bên hàng xóm thân thuộc. Có thể đó là những mẩu chuyện được chứng kiến nhưng lại khiến bạn phải nhớ mãi không quên. Hay có thể là những mẩu chuyện xảy ra với chính bạn. Những câu chuyện hài hước nhầm lẫn, nhát gan, .... xung quanh chúng ta là những gì đời thường sinh hoạt chúng ta thấy được mỗi ngày. Những câu chuyện đó làm cuộc sống sinh hoạt thêm vui vẻ, tràn ngập tiếng cười hạn phúc. Dưới đây là dàn ý và bài viết hướng dẫn các bạn kể lại chuyện vui sinh hoạt. Để kể lại được phải xác định được chuyện đó là chuyện gì, xảy ra với ai, diễn biến như nào, và có điều gì rút ra được từ câu chuyện đó. Mong rằng những gợi ý này sẽ giúp các bạn có được bài viết hoàn hảo.
Trong cuộc sống hằng ngày có rất nhiều chuyện vui sinh hoạt khác nhau
I. MỞ BÀI:
Giới thiệu được chuyện định kể: Chuyện vui sinh hoạt
II. THÂN BÀI:
- Thời gian
- Kể diễn biến câu chuyện
- Rút ra được điều gì ở câu chuyện đó
III. KẾT BÀI:
Bày tỏ cảm xúc về câu chuyện vui sinh hoạt
BÀI LÀM VĂN MẪU KỂ CHUYỆN VUI SINH HOẠT
Những chuyện vui diễn ra hàng ngày xung quanh chúng ta. Những mẩu chuyện vui đời thường khiến ta vui vẻ mỗi ngày. Có một chuyện vui mà mãi mãi em khó quên được đó là câu chuyện về sự nhát gan đầy xấu hổ của mình.
Lần đó, trong xóm em lũ nhóc cứ đồn lên với nhau ở ngôi nhà cuối xóm dạo này có ma. Em không hiểu rõ sự việc thế nào. Đến tận hôm thứ Bảy, nghe cu Tôm kể mới biết rõ sự tình:
- Bữa trước con Nhi lớp em có đi qua cái nhà cuối xóm mình. Nó kể nó thấy cái bóng trắng trắng cầm đèn pin đi đi lại lại. Nó sợ quá mà không dám hét lên. Nó chạy thẳng về nhà và đến bây giờ nó không dám đi lại đó. Anh Nam này, chắc nhà đó có ma đấy
Nghe thằng em kể mà tôi thấy buồn cười, gõ đầu nó:
- Ma gì ở đây. Thời nào rồi còn có ma. Vớ vẩn
- Thật mà. Không tin tối anh đi thử ra mà xem.
Nó găng cổ lên nói lại. Nó nói thế khiến máu tò mò của em dâng cao. Em ưỡn ngực nói lại:
- Được rồi. Tối mày rủ cả con nhà cô Lý sang đây. Tao dẫn chúng mày đi xem ma gì.
Tối hôm đó, thằng con nhà cô Lý sang nhà tôi từ 8 giờ. Hai đứa chúng nó giục tôi:
- Nhanh đi đi anh Nam.
- Từ từ hẵng. 9 giờ hẵng đi. Đi sớm thế này lấy đâu ra ma cho chúng bay xem.
Vậy rồi ba anh em đợi đến hơn 9 giờ tối. Ba thằng kéo nhau đi về cuối xóm. Tay em cầm theo chiếc đèn pin của bố. Hai thằng nhóc đi theo sau.
Trăng hôm nay tròn đẹp sáng lạ thường. Gió mùa hè thổi mát rượi. Khống gian thật dễ chịu. Nhưng lạ một chỗ, xóm hôm nay im ắng quá. Chẳng thấy lũ nhóc léo nhéo như mọi hôm. Cái im lặng khi tiến gần hơn đến ngôi nhà khiên em bất giác giật mình. Gần đến ngôi nhà, hai đứa kia đứng lại, run run bảo :
- Anh Nam vào xem thử đi. Bọn em không vào đó đâu. Sợ lắm.
- Ừ. Rồi. Hai thằng đứng ngoài này đợi anh
Nói vậy , em nuốt nước bọt một tiếng rồi cầm đèn pin đi vào ngôi nhà. Ngôi nhà im lặng không một tiếng. Không gian lạnh lẽo khiến em rùng mình mấy lần. Ngôi nhà này để không cũng lâu nên mùi ẩm thấp làm căn phòng càng thêm rùng rợn. Bỗng, có bóng người lướt qua cùng ánh đèn pin soi thẳng, và tiếng quát:
- Ai vào đây đấy!
Tiếng quát làm em giật mình, đánh rơi chiếc đèn trong tay. Hét toáng lên, định bỏ chạy :
- Ma. Ma. Ma....
Nhưng đôi bàn tay túm lấy áo em:
- Ma nào. Bác Hoàng đây. Định nghịch ngợm gì thằng nhóc này
Nghe vậy em mới định hình lại, không hét nữa, quay lại nhìn. Quả thực là bác Hoàng:
- Ơ. Bác sao lại ở đây?
Bác phì cười:
- Ơ gì. Nhà tôi, tôi không vào kiểm tra thì ai vào. Chúng mày chỉ được cái linh tinh. Ma mãnh nào. Trời sắp có bão, bác vào kiểm tra xem nhà có chỗ dột nào không thì sửa. Ma nào ở đây.
Nghe bác nói thế, em xấu hổ, đỏ mặt. Chào bác, em đi ra khỏi ngôi nhà tìm hai thằng nhóc mà không thấy bèn đi về nhà. Về nhà, em kể lại cho chúng nghe. Chúng cười ha ha đầy vui sướng.
- Vậy mà anh bảo anh không sợ ma. Anh hét to như thế. Ha ha...
Càng cười, em càng thấy xấu hổ vì sự nhát gan của mình, chỉ biết cười trừ mà chẳng nói được gì.
Đó là kỉ niệm hài hước nhất mà em từng gặp phải. Tuy vậy nó lại là câu chuyện vui vẻ mà em sẽ chẳng thể nào quên được.
Ngoài bài văn mẫu về chuyện vui sinh hoạt này bạn cũng có thể tham khảo nhiều câu chuyện đời thường và chuyện vui sinh hoạt khác trong mục văn mẫu của vfo.vn nhé