LÃO QUÈ-truyện ngắn của Huy Từ

Nhà ông Ba có đứa con,thằng Già hắn tên thật là khánh.Thuở còn bé khi mới lọt lòng hắn rất kháu khỉnh,ai cũng khen ba má nó khéo sanh.Nhà hắn ai cũng mừng,ông Ba cưng hắn như cưng trứng,vì thế mà hắn sanh hư.Khi lớn lên,hắn ăn chơi liêu lỏng,học hành chẳng ra gì,"thế nào rồi hắn cũng bỏ"hắn quyết thế.Y như rằng hắn bỏ học luôn không có lấy một lý do.Thế là xong.Ông Ba khuyên hắn mãi,hắn chẳng chịu tiếp thu,lại còn cáu làm ông Ba cũng giận dữ lắm,buồn phiền ghê,nghĩ thế nào ông lại bỏ qua cho nó"thôi đành vậy".Đến năm mười bảy,mười tám tuổi,bây giờ,hắn hội đủ cả các tật xấu không bỏ xót một tật nhõ tẹo nào.Hắn hút thuốc,uống rượu thì hơn hẳn ai cũng chẳng dám chuờng mặt ra thi thố với hắn.Ấy thế là hắn tự hào lắm,lấy việc ấy làm vui.chiếc điện thoại của hắn,cùi bắp,tuy vậy mà mỗi lần reo lên chẳng ai xa gì?lạ gì?bạn gái hắn,hắn có cả nùi,cưa không hết,trả lời không xuể.Hắn chìm đắm trong rượu chè be bét,gái gú suốt ngày.Hắn cứ nghĩ hắn sẽ được hạnh phúc triền miên,không phải dì"lo cho cuộc sống vớ vẩn"đời cứ để nó trôi qua đi,không cần bận tâm tới gia đình hắn.Nào ngờ,tết năm ngoái khi gia đình hắn đang chuẩn bị đón nhận một cái tết đầy vui vẻ,bằng một tâm trạng hào hứng như bao gia đình khác.Thì chiếc điện thoại ông Ba réo lên đinh đoang.Một cái tin báo,"thằng con tôi"ông bỗng nhiên buồn bã,mặt rũ rượi rưng rứng nước mắt,ông khóc nức nở."thằng con trai tôi,chết thật"ông Ba gào lên trong tiếng nấc.Bà Ba không biết gì,hốt hoảng chạy vào"ai chết"bà Ba hỏi ông Ba rối rít."thằng con mình"ông Ba trả lời một câu rõ ngắn,khiến bà Ba cũng sụt sùi theo,mặt tái mét,bà Ba ngất đi.Ông vội đỡ bà dậy bế xốc người bà lên bê xuống giường,bỏ bà lại nằm đó,gọi cô hàng xóm trông giùm,xức dầu cho bà.Còn việc mình ông lật đật bỏ đi về phía đường cái,gọi chiếc xe ôm,không biết từ lúc nào bà Ba đã bám theo ông,ông đi bà cũng đi.Ông có ý muốn bà ở lại nghĩ cho khoẻ,mà bà cứ đòi đi cho bằng được,ông cũng đành chịu thôi.Đến bây giờ, bà mới hỏi ông cho rõ ngọn ngành.số là chiều ấy,cú điện thoại đó gọi cho ông là cuả một người qua đường,bắt gặp con ông chở một người nữa ở đằng sau gây ra tai nạn,xe đâm thẳng vào cái cột bê tông làm cho nó trốc lên gãy gụa,hai người ngã xuống chiếc xe văng ra một bên,máu tứa ra đầm đìa.Người ấy thấy vậy hoảng hốt,kêu toán lên mọi người chạy đến giúp đưa con ông và cậu thanh niên kia vào cái bệnh viện gần đó.Người ấy còn nhấn mạnh"cái thằng thấy vậy mà cừ thật,lì lợm ghê bị như thế mà còn xin tôi điếu thuốc để hút nữa chứ?còn thằng kia thì không còn tỉnh nữa,hai mắt nó đã nhắm khít lại,máu bắn ra cùng khắp, ghê rợn người".Ấy vậy là bà Ba đã hiểu ra mọi chuyện,rõ rành rọt,bà cũng đã bớt lo sợ phần nào.Anh xe ôm từ nãy giờ im lặng,biết thỏng câu chuyện ra sao cũng nói xen vào"bọn trẻ thời nay khiếp thật,cứ rượu chè ra là phóng xe tới tấp bác nhỉ?".Chẳng còn tâm trạng nào mà nói chuyện nữa,ông chỉ "Ừ" một cái rõ to cho xong,rồi nín thít.Anh xe ôm cũng vụt giọng trở lại,im phăng phắc.(còn nữa)...
 
Sửa lần cuối:
Top