[FONT="]Ta đã chờ đợi rất lâu cái cảm giác người yêu cũ yêu người khác và cưới cô gái ấy. Nhưng bây giờ ta lại lặng lẽ đón chờ cái cảm giác nhìn thấy đứa bé ấy ra đời! Ta đang lục lại mấy món quà, và cả cái kế hoạch cưới điên rồ nhất. 21 tuổi, Ta sắp trở thành mẹ đỡ đầu của cậu nhóc ấy!
[/FONT]
[FONT="]Ta có cảm giác như một phần linh hồn của mình đã bay lên trời cao thăm thẳm, dõi ánh mắt xa xăm vời vợi làm đau nhói tim ta![/FONT] [FONT="]Ta đã từng rất yêu anh! Ta cũng đã từng rất coi thường anh! Coi thường cái ý chí của anh khi anh rời bỏ ta bằng cái lý do tưởng chừng như có thể khiến ta cười trong đau đớn ấy.[/FONT]
[FONT="]
Ta chẳng có tư cách gì để so sánh với cô gái ấy! Cũng chẳng có lý do gì để trách cứ! Đã kết thúc thêm 1 năm nữa rồi! Ta bước ra khoảng sân đẫm nắng chiều, ngước lên bầu trời Sài Gòn không gợn chút mây. Bỗng ta nghe mơ hồ như có ai đó thở dài như trút hơi thở cuối cùng. Ta hiểu trong tim mình đã có một người ra đi mãi mãi![/FONT]
[FONT="]Ta tự bước sang một ngã khác trong cái tuổi 20 ấy!
[/FONT]
[FONT="]Ta nhớ khi ta 20 tuổi, ta từng khóc khi đọc cuốn "Từng qua tuổi 20", ta cũng khóc khi viết những dòng nhật ký đẫm nước mắt cho cái tuổi 20 đầy chông chênh ấy!
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20 trong trẻo, người ta yêu bằng cả con tim ngào ngạt gió. Và người ta có thể dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm của người mình yêu!
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20, ta hay cười một mình, hay chọc cười mọi người, nhưng cũng có lúc ta cảm thấy tận đáy tim trào lên nỗi buồn như cả đại dương sâu thẳm.
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20, khi mà lý trí của ta chỉ dành cho việc học hành. Còn tất cả những việc khác ta đều dùng trái tim vốn dĩ đã nhiều ngăn, nhưng van dẫn máu lai hẹp để quyết định.[/FONT]
Ta có thể gạt qua tất cả để chờ đợi anh. 6 năm cho mọi thứ quá mơ hồ, nhưng tưởng chừng như gần lắm. Và khi anh gần ta nhất thì cũng là lúc ta có với tay cũng không thể nào chạm tới cái vầng dương ấy. Ta cũng muốn đốt hết những hình ảnh, xóa hết những dòng thư, chôn chặt những kỷ niệm, nhưng làm sao mà được?[/FONT]
[FONT="]Ta cũng muốn chạy ra ngoài trời, cười với cả trăng sao, rằng ta muốn khóc!!
[/FONT]
[FONT="]Mất anh, những ngày đầu ta như người bộ hành mất hướng!
[/FONT]
[FONT="]Anh nói ta hãy quên anh đi như một giấc mơ trong cuộc đời, ta hãy nhìn vào mặt trái của anh để căm ghét anh và hận anh mãi. Cũng vì thế mà ta không còn muốn ai chúc ta ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp nữa!
…[/FONT]
[FONT="]21 tuổi!
[/FONT]
[FONT="]Khi con tim đã trở nên đa cảm đến độ đọc tâm sự của người khác thì nước mắt cũng trào ra! Ta muốn đóng băng tất cả.
[/FONT]
[FONT="]Ta đã nặng trĩu trong đầu là những suy nghĩ mâu thuẫn, khiến ta chán nản và mệt mỏi. Giống như người bộ hành lê những bước mệt mỏi trên đường, nhưng cũng không thể nào dừng lại.
…[/FONT]
[FONT="]Thôi, ta trả ta về với thực tại.
[/FONT]
[FONT="]Về với những nụ cười, về với nhưng niềm vui[/FONT]
[FONT="]Về với công việc bộn bề[/FONT]
[FONT="]Về với những lo toan thường trực[/FONT]
[FONT="]Để rồi khi bạn hỏi: dạo này thế nào, ta có thể ưỡn ngực trả lời: ta vẫn ổn như chưa từng được ổn![/FONT][FONT="]
[/FONT] Thương Nguyễn
[/FONT]
[FONT="]Ta có cảm giác như một phần linh hồn của mình đã bay lên trời cao thăm thẳm, dõi ánh mắt xa xăm vời vợi làm đau nhói tim ta![/FONT] [FONT="]Ta đã từng rất yêu anh! Ta cũng đã từng rất coi thường anh! Coi thường cái ý chí của anh khi anh rời bỏ ta bằng cái lý do tưởng chừng như có thể khiến ta cười trong đau đớn ấy.[/FONT]

Ta chẳng có tư cách gì để so sánh với cô gái ấy! Cũng chẳng có lý do gì để trách cứ! Đã kết thúc thêm 1 năm nữa rồi! Ta bước ra khoảng sân đẫm nắng chiều, ngước lên bầu trời Sài Gòn không gợn chút mây. Bỗng ta nghe mơ hồ như có ai đó thở dài như trút hơi thở cuối cùng. Ta hiểu trong tim mình đã có một người ra đi mãi mãi![/FONT]
[FONT="]Ta tự bước sang một ngã khác trong cái tuổi 20 ấy!
[/FONT]
[FONT="]Ta nhớ khi ta 20 tuổi, ta từng khóc khi đọc cuốn "Từng qua tuổi 20", ta cũng khóc khi viết những dòng nhật ký đẫm nước mắt cho cái tuổi 20 đầy chông chênh ấy!
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20 trong trẻo, người ta yêu bằng cả con tim ngào ngạt gió. Và người ta có thể dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm của người mình yêu!
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20, ta hay cười một mình, hay chọc cười mọi người, nhưng cũng có lúc ta cảm thấy tận đáy tim trào lên nỗi buồn như cả đại dương sâu thẳm.
[/FONT]
[FONT="]Tuổi 20, khi mà lý trí của ta chỉ dành cho việc học hành. Còn tất cả những việc khác ta đều dùng trái tim vốn dĩ đã nhiều ngăn, nhưng van dẫn máu lai hẹp để quyết định.[/FONT]
[FONT="]
[/FONT]
[FONT="][/FONT]

Ta có thể gạt qua tất cả để chờ đợi anh. 6 năm cho mọi thứ quá mơ hồ, nhưng tưởng chừng như gần lắm. Và khi anh gần ta nhất thì cũng là lúc ta có với tay cũng không thể nào chạm tới cái vầng dương ấy. Ta cũng muốn đốt hết những hình ảnh, xóa hết những dòng thư, chôn chặt những kỷ niệm, nhưng làm sao mà được?[/FONT]
[FONT="]Ta cũng muốn chạy ra ngoài trời, cười với cả trăng sao, rằng ta muốn khóc!!
[/FONT]
[FONT="]Mất anh, những ngày đầu ta như người bộ hành mất hướng!
[/FONT]
[FONT="]Anh nói ta hãy quên anh đi như một giấc mơ trong cuộc đời, ta hãy nhìn vào mặt trái của anh để căm ghét anh và hận anh mãi. Cũng vì thế mà ta không còn muốn ai chúc ta ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp nữa!
…[/FONT]
[FONT="]21 tuổi!
[/FONT]
[FONT="]Khi con tim đã trở nên đa cảm đến độ đọc tâm sự của người khác thì nước mắt cũng trào ra! Ta muốn đóng băng tất cả.
[/FONT]
[FONT="]Ta đã nặng trĩu trong đầu là những suy nghĩ mâu thuẫn, khiến ta chán nản và mệt mỏi. Giống như người bộ hành lê những bước mệt mỏi trên đường, nhưng cũng không thể nào dừng lại.
…[/FONT]
[FONT="]Thôi, ta trả ta về với thực tại.
[/FONT]
[FONT="]Về với những nụ cười, về với nhưng niềm vui[/FONT]
[FONT="]Về với công việc bộn bề[/FONT]
[FONT="]Về với những lo toan thường trực[/FONT]
[FONT="]Để rồi khi bạn hỏi: dạo này thế nào, ta có thể ưỡn ngực trả lời: ta vẫn ổn như chưa từng được ổn![/FONT][FONT="]
[/FONT] Thương Nguyễn