Trang Thơ Tuyền Linh

trầm khúc 4

mùa đông vần vũ kéo sang
làm sao vượt cả dặm ngàn gặp nhau
thôi đành chờ cõi chiêm bao
lắng nghe tâm sự lệ trào ướt mi

tình buồn muốn giục chân đi
lòng xa xót mãi đợi khi đêm về
em chừ liễu khuất mây che
đớn đau tâm thể nặng nề xác thân

ta chừ có cũng như không
trùng dương cách trở tình gần hóa xa
thần giao cách cảm trong ta
cứ lay động mãi nỗi xa xót tình

mông mênh trời đất một mình
em - con thuyền nhỏ giữa ghềnh thác reo
nỗi lòng xa xứ hắt hiu
thương về Cố Quận những chiều khuyết trăng

đường trần bao nỗi cách ngăn
tìm trong giao ngộ họa hoằn mà thôi
đó, đây hai trái tim côi
chân trời góc bể, sao nguôi nỗi niềm !

phải chăng duyên nợ ba sinh
cưu mang nhau mãi cuộc tình héo hon
bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
kẻ đau tiếc bướm, người sầu thương hoa

nửa đêm trăng khuyết trăng tà
hồn lìa khỏi xác mơ ra nghìn trùng
vời theo nhân ảnh chập chờn
bơ vơ hồn lạc lưng chừng hư không

tuyền linh
 
trầm khúc 5

tết về kề cận bên lưng
lòng xa xót mãi nỗi gần niềm xa
phải chi tim xẻ được hai
nửa chôn Cố Quận, nửa cài trời Tây

lòng tôi lúc vơi lúc đầy
lúc quên, lúc nhớ, lúc ngày, lúc đêm
trót đa mang chút nợ duyên
nên câu thơ phải khóc thầm từng đêm

qua chùa chợt thuấy bâng khuâng
vẳng câu kinh kệ mà thèm tĩnh tâm
nghe đời còn quá xa xăm
nghiệp duyên, duyên nghiệp, nợ nần mãi thôi

nụ hôn nồng đượm trong tôi
cứ vương vấn mãi bóng người năm xưa
khiến lòng hết nắng lại mưa
hết sương lại gió, bốn mùa vây quanh

Đông, Xuân, Thu, Hạ nghiêng mình
kề tai nhẹ tiếng dỗ dành tình nương
con đường phía trước mù sương
tuổi trời theo bóng tà dương khuất dần …

tuyền linh
 
trầm khúc 6

vẫn ta tâm thức vơi đầy
vẫn em ngày tháng hao gầy dáng hoa
tương lai khuất nẻo mù sa
bước đi động nhớ, vòng qua đọng buồn

nẻo đời suối thác ghềnh truông
rừng câm lũng vắng, lời buồn tâm ngôn
tháng năm chừ đã mỏi mòn
tàn canh độc ẩm, trí cùn vô minh

vàng thu gần đã lìa cành
thoảng qua cơn gió mong manh cõi trần
cố ghì níu lấy thời gian
cho cơn mơ trắng dịu dàng đừng qua

tiếng cười đi lạc trời xa
lệ buồn thấm đẫm lòng ta bao mùa
rớt rơi từng giọt già nua
cảm thương hoa bướm gió lùa ngã nghiêng

chừ đây đôi ngã đôi miền
bướm nơi lũng thấp, hoa triền đồi cao
giữa trời nghe lá lao xao
lời thương gởi gió hư hao cuộc tình

tuyền linh
 
Tình yêu vỗ giấc

Sương xuống thấp đậu lên hàng mi biếc
Gió lang thang hôn má thắm môi mềm
Chim gọi đàn vỗ giấc sớm mai lên
Em mỏng mảnh kiêu sa gieo gót ngọc

Hồn trú ngụ vuốt ve từng sợi tóc
Bàn tay thơ nghe buốt giá tâm can
Ta gọi em, Đà Lạt giữa sương ngàn
Dâng tặng đóa chiêm bao mừng tao ngộ

Hãy bước khẽ hỡi em Thơ và Nhạc
Đóa phong lan thơm ngát một trời hương
Guốc mộc reo rộn rã lối Thiên Đường
Đường chung bước sao để lòng xa vắng

Yêu biết mấy, hỡi Thiên Thần áo trắng
Núi đồi ơi chứng giám trái tim ta
Giọt sương mai đang đọng lối cỏ hoa
Đừng tan vội cho hồn ta chết lịm

Xin đừng để sớm mai là chiều tím
Hồn thanh xuân thiếp ngủ giấc mơ chiều
Nắng đã về ở trọ mắt môi yêu
Gió phe phẩy mơn man cành lá ngọc

Em hiện thân là mùa Xuân Đà Lạt
Là Hạ nồng nhuộm tím sắc phượng yêu
Là Thu buồn e ấp cúc diễm kiều
Là Đông lạnh sưởi tình mimosa ấm

Con đường nào trở mình nghe đau nhức
Xin em đi nhè nhẹ bước hững hờ
Lời tình nào mát mịn tựa nhung tơ
Xin em rót xuống đời ta vài giọt ?

Lâu lắm rồi, hồn ta nơi lũng thấp
Chong ngọn đèn le lói đợi tình lên
Và hôm nay ta đã gặp được em
Hoa bướm lượn dưới vòm trời cổ tích

Đường phố rộn…sao lòng em tĩnh mịch ?
Lá nghiêng rơi lã chã ngập ven đường
Ta theo em từng bước nhớ bước thương
Chân hối hả sợ Thiên Đường sụp đổ

Ta quay về mang con tim giác ngộ
Dưới sương mai, nắng gội giấc mơ tình
Trí thẫn thờ nghe văng vẳng lời kinh
Lòng thấm đẫm, ôi tình yêu Đà Lạt !

Tuyền Linh
1980
 
Phượng tím Đà Lạt

Em về Đà Lạt sáu hai ? (*)
Điểm tô nhan sắc buộc cài nhân gian
Em qua khắp phố khắp làng
Khiến bao du khách ngỡ ngàng sắc hoa

Em không là tím hoa cà
Cũng không tím Huế mà là tím…thương
Tôi xin một chút hoang đường ?
Mai xa Đà Lạt còn vương vấn tình

Sắc hoa màu nhớ lung linh
Đi vào tâm thức như mình với ta
Đà Lạt muôn sắc ngàn hoa
Nhưng em dị biệt nhìn là rất riêng

Chút tình lãng mạn không tên
Cái màu dễ nhớ khó quên mất rồi !
Tím e ấp, tím cả trời
Mai xa Đà Lạt đầy vơi nỗi niềm

Tôi từng qua cả trăm miền
Vẫn lưu luyến mãi vùng thiêng đất nầy
Màu hoa phượng tím còn đây
Cánh hoa nhỏ ấy chứa đầy chiêm bao

Tuyền Linh

(*) Cây phượng tím do kỹ sư Lương Văn Sáu ( Hội viên Hội hoa hồng Pháp ) đem về Đà Lạt gầy giống năm 1962.
 

Thống kê

Chủ đề
100,759
Bài viết
467,597
Thành viên
339,858
Thành viên mới nhất
ffbbtopnhacai
Top