Lững thững ....giữa đời .

CÓ KHI

Có khi một mình hồn bỗng nhớ
Cõi mộng phù du thấy gót hài
Qua phố ngày xuân vàng con nắng
Áo lụa
đôi tà phơ phất bay

Có khi một mình giữa tr
ăng đêm
Làm sao nói hết những dịu êm
Nhớ từng hơi thở em ấm lạ
Tóc xõa em nghiêng yếm lụa mềm

Có khi rơi tuột vào sâu thẳm
Chới với ngang trời nhóm sao rung
Nghe trong
đêm vắng trường ca dế
Thấy giữa tr
ăng non mây bềnh bồng

Có khi ước muốn yêu cuồng loạn
Một bàn tay ấm chạm vào tim
Một hơi thở nhẹ dừng trên mắt
Gió mang hương muộn chạm môi nồng

Có khi nằm xuống buồn chi lạ
Đem tình sớt lại chút thu
đông
Hạ mưa ướt tuổi xanh như mạ
Xuân trải hoa trên áo nhụy hồng
MNĐT
 
TÍM NHỚ

Tím mùa thu lạ em ơi !
Đêm thu ngắm bóng trăng vời qua gương
Hồn lên tím những hạt sương
Thấy mình trong suốt cô
đơn nỗi buồn
Nhớ người tím cả yêu thương
Em xa có nhớ quê hương
độ nào
Trở mùa thu tím nôn nao
Em mang về lại môi
đào thu xưa
Thu rất nhớ ! _ Em biết chưa ?
Tình anh ôm nhớ tím vừa thu qua
MNĐT
 
HÃY Ở LẠI CÙNG ANH GIỜ TẬN THẾ

Ở lại nhé ! Ta
đón giờ tận thế
Còn chút tình thôi xin hãy chia nhau
Chuyện yêu
đương sắp kết thúc nhiệm màu
Phút nhiệm ý chờ nhau vào cõi lạ

Nhắm mắt lại nghĩa là thôi dở bỏ
Của một thời tình da diết trong tim
Hai số phận một chiều rơi rụng xuống
Bờ môi xưa thôi
đã hết xích xiềng

Giây phút cuối thánh thai còn ghi lại
Vết tích nào mộ huyệt dấu môi xưa
Trầm tích hết dìm sâu cùng nhân loại
Đêm dầy nào trũng xuống
đáy mi thưa

Giờ tận thế trăng mờ bờ cỏ dại
Xin mở đường bằng nụ nhụy hương môi
Đừng rũ rượi dáng dài lời sám hối
Cuộc phong trần chờ
tận thế cuốn trôi
MNĐT
 
GỬI LẠI EM

Gửi em một nước Việt gầy
Một bờ môi nhỏ hây hây ráng chiều
Gửi em ngày tháng quạnh hiu
Con thuyền viễn xứ chín chiều nhớ mong
Gửi em vòng biển S cong
Vòng eo nhỏ nhắn tóc bồng mù sương
Gửi em dài những đêm trường
Tiếng đàn cô tịch buồn vương xứ người
Gửi em nhân thế ở đời
Ta còn nhớ mãi một lời kinh xưa
Gửi em tháng nắng ngày mưa
Áo hoa lụa ướt đường xưa tuổi hồng
Gửi em chín khúc dòng sông
Bài ca vọng cổ sầu đông lạnh lùng
Gửi em chân mỏi gối dùn
Tưởng chừng chưa hết tận cùng thương yêu
Gửi em vách lở bờ xiêu
Như con chim quốc kêu chiều núi xa
M N Đ T

 
BUỒN TRÔI

Cây buồn nghiêng
nhánh vàng trôi
Em nghiêng
tay lụa
sầu tôi sang mùa
Hạt tình rơi vỡ
giọt mưa
Buồn tôi lặng lẽ
trôi vời vợi xa
M N Đ T
 
SAO EM NHỐT TÍM

Em nhốt tím của tôi khung trường cũ
Phượng tím màu dã dượi suốt tháng tư
Tôi gọi nắng nay người đưa_ mai tiễn
Chim buồn thiu khi lúc biết tạ từ
 
Em nhốt tím của tôi vào lớp học
Cho ve sầu im ắng một góc sân
Bàn ghế im lặng lẽ phủ bụi trần
Tấm bảng nhớ những ngày vương phấn trắng
 
Em nhốt tím vào tim tôi lẳng lặng
Đường quanh co từ nay vắng chân về
Ba tháng hè tím ơi nhớ ai ghê
Thơ tôi sẽ buồn lê thê sắc tím
 
Em có biết hồn tôi vừa chết lịm
Tím đâu rồi ! Tôi buồn mím chặt môi
M N Đ T
 
HẠT BỤI RONG CHƠI
Tư tưởng người như một dòng sông
Khởi từ nguyên thủy đến vô cùng
Sáng chiều sóng gợn hồn theo gió
Trong giấc mộng đời mơ thanh tân
M N Đ S

Khi ngồi xuống cùng thơ_Ta thấy mình bỗng hóa thân là một hạt bụi đang bay lãng đãng trong cõi hồng trần này.Một cõi của tư tưởng chợt thăng hoa không có giới han,không có ngằn mé ,cõi mà nơi đó vọng tưởng và chân thật kết hợp lại cùng nhau để kết tủa nên những lời thơ thay cho tâm ảo diệu.Thật và hư không còn nằm trong phân biệt,chỉ có một mình biết mình đang thực sự hiện hữu bởi vì đôi mắt còn biết nhìn cảnh sắc ngoài khung cửa nhỏ,đôi tai còn nghe âm thanh và cái mủi thì còn hít thở bầu không khí.Chỉ riêng có tư tưởng thì làm việc thật thà nhận ra rằng có một điều gì đóđang đến rất thật với mình,đang chảy trong máu,về lại con tim và theo nhịp đập luân lưu đi khắp cơ thể.Nó cũng có thể là một giấc mộng không bị giới hạn về cảnh sắc và hình tướng ,không có bắt đầu và sẽ không chấm dứt chỉ cho đến khi nào một dấu chấm xuống hàng và tư tưởng chịu dừng lại nơi đó.Là như vậy,nó mang mang,nó lẩn khuất trong tận cùng đâu đó của quá khứ tâm thức,nó trộn lẫn không gian và thời gian,nó hòa quyện tất cả buồn vui đã ,đang và sẽ qua đi như chính là cuộc sống của nó.Tất cả giống như cuộc rong chơi của hạt bụi trong một thiên hà mênh mông rộng lớn này.Và ai là người có đủ năng lực vạch ra một lằn ranh giới hạn để cho tư tưởng của hạt bụi nằm trong đó , để cho nó biết rằng khi chính thức chạm vào, sẽ bị dừng lại và rơi xuống chạm đất.Không có ai cả,và tư tưởng mãi mãi vẫn tự do bay nhảy trong một cỏi mầu nhiệm không bao giờ bị ngăn che,giới hạn.
Ngồi xuống cùng thơ là quên hết không gian bận rộn ngoài kia,đắm mình vào một ngôn ngữ của tư tưỡng tâm linh và để ghi lại những dấu tích trên con đường rong chơi của hạt bụi,ngôn ngữ chỉ là vay mượn tạm thời để diễn đạt những cãm nhận tâm thức khi mà tư tưởng chợt bắt gặp sự rung động của trái tim trên con đường hành trình vẫn còn xa vạn dặm,ngôn ngữ thay cho thời gian ghi lại.Do vậy,có thể nói thi ca đã sinh ra ngôn ngữ mà tự thân nó luôn cưỡng lại với thi ca bởi định luật bất di dịch của vô thường,cũng như chính dòng sông không bao giờ biết mình đang chảy nhưng tự tánh của nó là đang luân chuyển không ngừng trong giòng sinh diệt.Vì vậy,mọi việc đều do duyên khởi và thi ca thì cũng không là ngoại lệ,nó cần phải uyển chuyển,rung nấc sâu thẳm mới đem lại một luồng không khí cần thiết để không bị sơ cứng bởi định luật của đời thường.
Và cũng chính vì thế,hạt bụi đời thường vẫn mãi mãi rong chơi mà không cần thiết phải biết mình có thật hay là mộng mị,có hiện hữu hay không bởi vì đời sống ngày hôm nay đã trãi qua hằng trăm triệu năm rồi,mà thi ca thì vẫn còn đó như là người bạn đồng hành cùng hạt bụi tiếp tục lãng du tới một nơi không bao giờ định trước mà không bị ràng buộc bởi những giới hạn của thế gian đầy dẫy muộn phiền nầy.
M N Đ S
 

XIN ĐỪNG GỌI
Đừng gọi nắng bởi vì em là nắng
Gọi làm chi giọt nắng thủa giao mùa
Đừng gọi gió bởi em từng là gió
Thổi ta về chốn hờn giận ganh đua

Đừng làm sóng ngọn bạc đầu huyền hoặc
Đẩy ta xưa về trở lại cội nguồn
Nước lên trời rồi làm hạt mưa tuôn
Về sông suối mang giọt buồn trầm mặc

Đừng làm mây mang sương buồn phủ đất
Ánh triều dương là sương sẽ tan đi
Chằng còn gì lưu lại một dung nghi
Để cây cỏ hoang đường trong suy nghĩ

Nếu có muốn làm chén tình thi vị
Hãy thêm vào chút men rượu hồ trường
Ta uống vào say thơ tửu tư tương
Rồi ngất ngưởng tìm tình thương mặc áo

Mở lồng ta thả sáo
Bay về cõi ngàn trùng....
M N Đ T
 
Sửa lần cuối:
BUÔNG
Có giữ lại cũng chỉ là thất hứa
Một đời nhau rồi cũng hóa giun trùng
Người mỏi mệt mang quá nhiều vết cứa
Của bốn mùa vừa chạm cõi mông lung

Mọi ân oán ta cúi đầu sám hối
Mang về rừng vết mưng mủ trên lưng
Quảy một đảy lợi danh vào hốc núi
Thả cho bay những ước vọng ngàn trùng

Lưng chạm đất ta trả lời quá khứ
Có khóc cười hờn giận lẫn lao đao
Nửa cuộc đời đi đến đã xanh xao
Tim đâm nhánh hư hao rồi mục ruỗng

Một nửa lại như lá dần héo cuống
Chờ gió thu sớm muộn cũng rơi về
M N Đ T
 
Sửa lần cuối:
LỜI NGƯỜI NGOẠI ĐẠO

"Ta ...
tên ngoại đạo lạc loài
Em
mang thập giá khẩn nài ...từ bi "
......................................................
Trăm năm tình cổ thụ
Ru người vạt thu phai
Môi cười vừa chớm nụ
Trong ta vỡ mệt nhoài

Cằn cổi như cổ thụ
Tình đơm nhánh tự nhiên
Một ngày kia đất chết
Cây cũng héo ưu phiền

Bởi vì ta ngoại đạo
Đi yêu người trinh nguyên
Dành tình yêu với Chúa
Nên đau khổ triền miên

Chiều nay ghé giáo đường
Nhà thờ đổ lễ chuông
Chúa sầu trên thập giá
Thân hình gầy trơ xương

Chiều nay góc giáo đường
Quì đó người con thương
Chỉ trong tầm tay với
Mà xa cách ngàn phương
M N Đ T
 
CUNG TRẦM CA (PHÍM NHỚ)

Se chút son tươi thắm lại môi gầy
Mang gió hương xưa gội rửa hình hài
Tay thả hồn bay theo thời gian nhớ
Như một nốt đàn ngân nhịp tình phai

Em trong tim anh trinh trắng một đời
Tiếng hát môi ai ru lại tuyệt vời
Đàn rung nốt trầm thanh âm chợt lạ
Nghe hồn rời rã thương quá tình xa

Gom nỗi cô đơn xanh mấy tuổi nàng
Từng giọt khổ đau giòng lệ đôi hàng
Anh phổ câu ca nhạt nhòa nước mắt
Đem nhớ vào sầu nghìn giọt mưa sang

Ướp lại hương em trên những phím ngà
Mây thả trôi xa bờ tóc mượt mà
Anh gói môi em mềm hơi thở lụa
Đem sợi chỉ đời nối nhịp tình qua

Gọi chút nắng xa hong lại tình sầu
Nhánh lá yêu xưa xin chớ đổi mầu
Giữ lại trong tay tháng ngày đau yếu
Ngồi nhìn gió muộn em giờ nơi đâu
M N D T
 
BIỂN ÁI :
NGHÌN TRÙNG SAO TÁT CẠN

Níu tình xa lại môi gần
Từ trong sương khói tiền thân lại về
Mưa ngâu giăng mắc bốn bề
T
ình mưa ướt áo ta về mồ côi
Bóng trời che khuất t
ình rồi
Ai mang hương nhụy rụng rơi qua thềm
Thanh âm một nụ xích xiềng
Bờ môi tím trái tim thiền xa xăm
M N Đ T

 
TAY RỜI __TAY NHỚ

Chao nghiêng một góc vai người
Sầu lên mấy
đoạn tay rời khỏi tay
Giữ em nhé _ Chút tình phai
Anh về góp lại trang đài phấn dung
Gương mờ soi khuyết nghìn trùng
Ngồi nghe bóng núi tình sông gọi về
Thắt lòng nghe ngực đau tê
Mê mang nhớ lối ai về xốn xang
Ừ ! Đêm gõ nhịp canh tàn
Nỗi buồn da thịt bàng hoàng nhớ nhau
M N Đ T
 
CHIỀU MƯA GIÁO ĐƯỜNG

Tôi lại y
êu em ngày mưa lạ
Từng hạt phai phai nắng hạnh đào
Giáo đường vắng lặng em quì đó
Đôi b
àn tay chắp lạnh xanh xao

Mưa vẫn thả từng sợi trầm kha
Tiếng đàn tan loãng điệu Thánh ca
Phi
êm âm chùng xuống từng phân đoạn
Một góc mưa nghi
êng xuống vạt tà

Hư không lắng đọng mềm da thịt
Một chút gió l
ùa hương tóc ai
Xưa em bới tóc rời con phố
Tôi tiễn tình đi biết miệt mài

Tháng năm gió lụa màu son phấn
Tôi dấu tình tôi chết vắn dài
Em về khấn nguyện lời sương phụ
Tôi tiếc thương đời em có hay ?
M N Đ T
 
Sửa lần cuối:
"Dẫu không nên nghĩa đá vàng
Thì xin chia sớt gian nan cùng người...."
...........................................................
ĐÊM ĐỘNG PHÒNG
Rung buồn em nhắn mùa sang
nghe tình nức nở bàng hoàng thịt da
Em nằm kế cận người ta
Mà hồn hoang mạc như là giếng khô
Ngày mai bên cạnh cuộc đời
Em đi như thể hồn rời thể thân
Người yêu ạ ! _ Em bâng khuâng
Môi cười băng giá như trăng giữa ngày
Bây giờ ai có biết ai
Lòng riêng không thể giãi bày cho nhau
Lệ rơi thấm ướt khăn màu
Từ tim sâu thẳm niềm đau tượng hình
Với người chẳng giử trung trinh
Thì đành mang lấy khối tình không tan
M N Đ T
 
GẶP NHAU TRÊN PHỐ
Phải xưa trao hết cho người
Để đem đổi lại một lời trăm năm
Có kiếp sau __ sẽ xí phần
Trao thương yêu chẳng ngại ngần về em
Sẽ đem cả trái tim mềm
Nhập đôi hồn xác cho em chân tình
Yêu người dẫu có điêu linh
Thuyền không rời bến chung tình có nhau
Anh còn lại nửa đời sau
Muốn trao nhưng tóc đã màu thời gian
Ta nhìn nhau những bàng hoàng
Em người sương phụ _Anh làm phế nhân
Còn đây nửa mảnh đạn đồng
Cho làm kỷ vật chiến tranh tật nguyền
M N Đ T
 
TÌNH ĐẾN _ TÌNH ĐI
Rời tay người xin giữ lại trăm năm
Như ngọn gió thổi qua lòng rét buốt
Như giòng sông rẽ hai luồng nước ngược
Đưa lục bình trôi tuột phía hoàng hôn
 
Rời tay người xin giữ lại nụ hôn
Những lá thu dỗi hờn trên tóc rối
Sương thấm ướt lạnh cành hoa rất tội
Nghe đời trôi trên dâu biển lạc loài
 
Rời tay người xin giữ chút long lanh
Đôi mắt ướt mỏng manh từng con sóng
Nghe ấm nóng tràn qua thân thể lạnh
Khi đông về gió ru lại ngoài song
 
Rời tay người _ Tay năm ngón rêu phong
Âm thanh rớt trên phím đàn lạc lối
Trong ngữ ngôn lời ca nào chợt mỏi
Chiều dây rung hỏi tim có bồi hồi
 
Rời tay rồi thôi dừng lại phong ba
Thời gian ấy có hoang mang hoài niệm
Tay rời tay đem nỗi buồn phiến diện
Em đến rồi đi như một lần quên
M N Đ T
 
NHỚ QUÁ ĐI !

Có khi nhớ nắng Sài gòn
Nhớ tà áo lụa môi son ỡm ờ
Nhớ cà phê góc nhà thờ
Nhớ hàng cây rớt thờ ơ lá vàng
Chiều buông thấp thoáng phà ngang
Thôi rời tay nắm ngỡ ngàng em _tôi
Nhớ từng góc phố bồi hồi
Nhớ căn gác lửng _ Ừ thôi em về !
Tự nhiên nhớ mái tóc thề
Phù dung một đóa bây giờ về đâu
Mưa giăng từng phiến tơ sầu
Một khung trời nhớ tìm đâu hởi người ?
M N Đ T
 
LỜI YÊU CỦA GIÓ
 
Ôm cho chặt để gió còn nghe thấy
Tiếng rưng rưng trong nhịp đập tim mình
Tiếng luân hồi trăn trở của tử sinh
Tiếng than thở trách thầm qua kẻ lá
 
Ôm thật chặt lời nỉ non mưa Hạ
Giọt rơi trên thân lá mục bao ngày
Bao năm rồi lá theo gió vàng phai
Bay muôn hướng lá ngày chưa bỡ ngỡ
 
Ôm thặt chặt để gió không lo sợ
Rằng ngày mai tình tan vỡ chia hai
Nếu ra đi gió để lại hình hài
Ôm chặt nhé chuyện ngày mai _ Ai biết !
 
Ôm chặt nhé nhịp tim hòa thống thiết
Những vui buồn theo hơi thở tan đi
Gánh trăm năm hay tuổi vẫn đương thì
Hãy ôm chặt và nói cho gió biết
M N Đ T
 

Thống kê

Chủ đề
101,735
Bài viết
469,046
Thành viên
340,211
Thành viên mới nhất
nepgiare
Top