shopoga
✩✩
CHƯƠNG 6
PHẦN 2
CON TRỜI CÓ KHÁC
PHẦN 2
CON TRỜI CÓ KHÁC
Nói về Quốc Sư Thục Lục dạy Thái Tử chưa đầy một năm Quốc sư Thục Lục phải chịu hết tài để mà dạy, để mà truyền Thái Tử học một biết mười biết trăm, thường làm cho Quốc sư phải nhiều phen sửng sốt, Quốc sư nghĩ con Trời có khác.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhìn cảnh vật muôn hoa đua nở, Quốc sư nhìn Thái Tử rồi nói:
Năm cũ sắp qua năm mới lại về, thời gian chẳng chờ đợi ai cứ lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, con người chẳng mấy chốc rồi già, cuộc đời sống gỡi thát về, còn về đâu Thiên Đàng hay Địa Ngục thời chưa rõ. Thế mà lòng tham con người càng lúc càng bùng lớn lên, những nước lân ban chúng có ý dồm ngó mãi nước ta, có cơ hội là xâm lược.
Quốc sư nhìn Thái Tử rồi hỏi:
Khi nước mất nhà tan Thái Tử làm sao để giành lại.
Thái Tử hết sức ngạc nhiên với câu hỏi kỳ lạ đó nhưng cũng trả lời:
Quốc sư hỏi cho vui chứ làm gì có chuyện đó.
Quốc sư nói:
Thái Tử thử nhìn xung quanh nước Xích Quỷ ta, các nước lân ban họ đang làm gì trước con mồi béo bở chúng không xâm lược nước ta được sao ?
Thái Tử đáp:
Tuy đất nước Xích Quỷ ta là một đất nước giàu có, binh lực hùng mạnh nếu riêng lẻ từng nước thời không có đất nước nào đánh bại được đất nước ta. Nhưng nếu các Vương Quốc lân cận thống nhất với nhau thành một khối liên ban xâm lược nước ta, thời nước Xích Quỷ chúng ta sẽ không đỡ nổi. Nhưng không bao giờ có chuyện đó xảy ra, nếu có xảy ra cũng phải hàng nghìn năm nữa và chỉ có một cách, cá lớn nuốt cá bé, các Vương Quốc thôn tính lẫn nhau, rồi trở thành Cường Quốc thời nước Xích Quỷ ta chính là con mồi béo bở cho chúng nuốt.
Quốc sư nhìn Thái Tử lập luận phân tích vô cùng thám phục nhưng có chỗ chưa hiểu hỏi:
Sao phải hàng nghìn năm tới các Vương Quốc mới liên minh nhau, sao không phải là hôm nay hoặc hàng chục năm tới?
Thái Tử đáp:
Hiện nay trình độ dân trí còn quá lạc hậu, các Vương Quốc đang sống trong giáo điều và điều lệ, do Quốc Vương nước đó tự đặc ra để cai quản thống trị độc quyền độc tài khó mà liên minh cùng các nước chỉ còn cách là thôn tính lẫn nhau, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, rồi trở thành một cường quốc.
Không thể có chuyện các Vương Quốc vào giai đoạn hiện nay liên minh với nhau thống nhất cùng nhau, trở thành một thế lực Cường Quốc mà phải đến hàng nghìn năm nữa, trình độ dân trí lên cao, không phải sống theo giáo điều và điều lệ do Quốc Vương đặc ra để thống trị. Mà sống theo căn bản Quyền Con Người trở thành Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Công Lý công bằng bình đẳng, thời mới liên minh liên kết các nước được Hợp Chủng Tộc Tiến Lên Hợp Chủng Quốc. Với sức mạnh ấy thời không có một đất nước nào chống trả nổi, dù cho đó là một cường quốc. Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Công Lý Chân Chính không phải do Quốc Vương tự đặc ra mà do Công Lý Xã Hội dựa trên nền tản Quyền Con Người công bằng xã hội mà ra, tầng lớp trí thức nhân sĩ soạn ra, được đúc kết tinh hoa nhân loại hàng nghìn nghìn năm.
Nhưng cũng có Hiến Pháp, Luật Pháp, Công Lý trá hình do chế độ Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị lập ra cũng cố địa vị cho mình trói buộc dân chúng hết sức hà khắc biến dân chúng sống trong nhà tù xã hội. Những thức Hiến Pháp, Luật Pháp giả hiệu nầy không mấy hiệu quả cho công suộc trị quốc an dân vì tính bất công quá lớn. Lại tước đoạt hết quyền con người của mỗi người dân do thể chế độc tài độc trị tạo ra. Vì vậy đối kháng của nước Xích Quỷ chúng ta trong tương lai vài mươi năm nữa, không phải đối kháng Cường Quốc liên minh mà là đối kháng Cường Quốc tàn bạo độc tài độc trị. Chúng thôn tính đất nước ta bằng mọi thủ đoạn, gian manh xão trá và bạo lực.
Quốc sư với vẻ mặt sáng tỏ nói:
Nếu bị chúng xâm lược thì ta phải làm sao?
Thái Tử suy nghỉ rồi trả lời:
Với tình thế hiện nay, phương Bắc nước Xích Quỷ ta có nhiều Vương Quốc nhưng phải kể ba Vương Quốc đang lớn dần và hùng mạnh, đó là Vương Quốc Đế Lai, Đế Nghi, Đế Minh con cháu nhiều đời của Phục Hi, Hiên Viên.
Thái Tử nói:
Muốn đối kháng hay đánh bại ngoại xâm việc lường trước là việc cần phải làm, phải nói làm thường xuyên lên kế sách nữa là khác, những đường đi nước bước âm mưu của các thế lực ngoại xâm. Phải nói là đừng để mắc mưu chúng, nhất là mưu trong kế sách ngoại giao lâu dài, những cái lợi bao giờ cũng có cái hại. Nếu không tinh ý thời khó phát hiện có thể cả hàng trăm năm sau mới phát hiện được. Thế lực cũng như danh và lợi là ba miếng mồi ngon để câu nhử ta, chúng có thể tôn ta lên rồi hại ta, luồn cúi ta rồi trăm phương nghìn kế để hạ gục ta, chúng khéo léo vơ vét tài nguyên béo bở mà lâu nay chúng mơ ước cũng không bao giờ có. Chúng là những con Sói ngày đêm rình rập con mồi hể có cơ hội là xơi.
Trước hết chúng ta phải tìm hiểu rõ chúng là Cáo, là Sói, là Beo cho rõ. Nếu chúng là con quái vật vừa là Cáo, vừa lá Sói, vừa là Beo thời chúng ta mới có kế sách để đối kháng về lâu về dài. Biết người biết ta là nền tản cơ sở ưu khuyết của ta, ưu khuyết của địch, để rồi tìm ra kế sách đối kháng, định hướng chiến lược sách lược. Chỉ có Ánh Sáng Chính Nghĩa truyền thống luôn luôn sáng tỏ đến tận hang cùng ngỏ hẻm, một ý tưởng xấu nỗi dậy là phát hiện ngay, ánh sáng Chính Nghĩa Văn Hóa truyền thống được trao cho mỗi người dân, dù chỉ là một phần nhỏ, dân chúng cũng phát hiện ra âm mưu của giặc. Loại Chồn, Cáo, Beo, Sói ẩn núp bất chính mưu đồ chiếm đoạt nước ta.
Chúng ta chỉ sợ các thế lực ngoại xâm có nội ứng bên trong, còn thế lực không có nội gián bên trong nội ứng chỉ đường cho giặc, đó chỉ là xâm lược mưa rào không có gì đáng sợ. Nếu kẻ thù mạnh hơn ta về vũ lực, thời ta mạnh hơn họ về dân vận chính trị, đoàn kết muôn người như một. Toàn dân kháng chiến, sức mạnh toàn dân là sức mạnh vô địch. Phải biết chờ thời cơ, cướp lấy thời cơ tiêu diệt chúng, tính cách khôn khéo nhẩn nhịn, nhẩn nhục, nhẩn nại, có tam nhẩn chính là Mật Tạng của Hùng, Bi, Trí, Dũng vượt qua bao chướng ngại khó khăn đưa đến thành công.
Nếu ánh sáng Chính Nghĩa đó chính là ánh sáng Văn Hóa Cội Nguồn Nền Quốc Đạo dân tộc thời các thế lực ngoại xâm, xâm lược ấy coi như đã bước chân vào chỗ chết, có đi mà không có trở về tất cả đều bỏ mạng. Nếu ngoại xâm kẻ thù mạnh hơn ta về vũ lực cả chính trị lẫn nội ứng. Thời ta phải mạnh về truyền thống anh linh Ông Cha, phát huy tinh thần Quốc Đạo Dân Tộc, quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh, mỗi người dân là một anh hùng dân tộc. Mỗi chiến sĩ dũng cảm. Mỗi vị tướng tài năng đủ khôn khéo chuyển xây tình thế biến nguy thành an, biến bất lợi thành đại lợi Lòng yêu nước là tường thành kiên cố, ngoại xâm khó mà vượt qua tường thành yêu nước toàn dân nổi. Hơn nữa tà không thắng được chánh. Sức mạnh Chính Nghĩa là sức mạnh bất tử vô địch, bản sắc dân tộc Văn Hóa Cội Nguồn, truyền thống anh linh Ông Cha, truyền thống kế thừa tự hào giữ vững nền độc lập. Mỗi người dân ai cũng vì non vì nước, toàn dân là chủ của đất nước, đồng tâm quét sạch quân thù, sức mạnh nội lực truyền thống dân tộc, là sức mạnh Chính Nghĩa dời non lấp bể. Sức mạnh nội lực ấy đứng vững trên nền tản Quốc Đạo Dân Tộc, sức mạnh của lòng trung hiếu đối với Cha Ông đối vơi Non Sông Tổ Quốc. Dù cho ngoại ban họ có mạnh tới đâu cũng bị đánh bật ra khỏi đất nước, thất bại nhục nhã. Những thứ rác rưởi nhơ nhớp xâm lược của chúng đã bị chúng ta quét sạch, và vùi chúng xuống hố rác nhục nhã nhơ bẩn để mùi hôi thối của chúng đến mấy nghìn năm vẫn chưa hết.
Quốc sư lại hỏi:
Thế lực ngoại xâm mạnh quá chúng đè bẹp chúng ta thời làm sao?
Thái Tử đáp:
Nếu thế lực mạnh hơn ta gấp trăm nghìn lần, thế lực ngoại xâm là đá, còn thế lực của ta là trứng. Thái Tử nói nếu có trường hợp đó, chúng ta biến đất nước ta thành đất nước trống không, dân chúng sẽ được dời đến nơi hiểm địa, núi rừng hiểm trở tạo ra thế nước chảy đá mòn, chiến tranh du kích lâu dài, nung nấu thời cơ chờ đợi. Chúng ta thắng giặc phải thắng trên đất nước của họ, tạo ra chiêu pháp làm cho đất nước họ rơi vào kể bẫy tiêu diệt lẫn nhau ngay nơi triều đại của chúng, gậy ông đập lưng ông. Đánh Rắn phải đánh dập đầu, làm cho đất nước họ đảo lộn, tranh giành quyền lực với nhau dẫn đến thôn tính nhau lật đổ nhau, đó chính là thời cơ chúng ta quật khởi, từ thế lực của trứng nước, chuyển thành thế lực di sơn đảo hải ập tới như cơn bão lốc xóa sổ chúng. Chỉ có Văn Hóa anh linh Truyền Thống ung đúc lên sức mạnh tinh thần dân tộc. Nhất quyết không để mất nước, nhất quyết không làm nô lệ, noi gương khí phách Ông Cha xông lên quét sạch quân thù. Một dân tộc luôn luôn ôm ấp Chính Nghĩa ôm ấp lòng yêu nước thời không sợ một thế lực ngoại xâm nào cả. Khi thế lực ngoại xâm mạnh hơn ta, tạm thời ta tạo ra thế vườn không nhà trống mà thôi làm cho ngoại xâm không biết đâu mà lường. Bổng chốc nở ra thế lực Đại Bàng, mang dòng máu anh hùng, nanh vuốt hận thù, bất khuất, quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh, đồng loạt khởi nghĩa, chắc chắn phần thắng lợi sẽ thuộc về mình. Vì lúc ấy con Mãng Xà hung dữ đã mất sức mạnh từ đất nước của chúng, lại thêm chúng không hiểu về thực lực của ta, sức mạnh của chúng đã bị lung lay, vì đất nước của chúng đã đi vào hổn loạn. Thời cơ đã chín mùi, chính là lúc chúng ta quét sạch quân thù ra khỏi non sông Tổ Quốc.
Dân là nguồn tài nguyên vô giá của Quốc Gia, vì vậy ta phải chăm lo cho dân thật tốt. Dân là tường đồng vách sắt, ngăn cản và vùi dập quân thù xâm lược. Vì thế ta phải để cho dân tự phát triển mưu cầu nuôi lớn trí huệ, nuôi lớn tài năng, phát huy nội lực dân tộc hùng mạnh. Dân là Gươm Thiên sông núi, bảo vệ gìn giữ non sông Tổ Quốc. Nên ta phải bảo vệ cái quyền của Dân, nhất là những Quyền Cơ Bản của mỗi con người. Quyền làm chủ xã hội làm chủ non sông Tổ Quốc. Cũng vận mệnh của một quốc gia Một đất nước Văn Minh là một đất nước dân trí phải được nân cao dân trí lên cao chính là nguồn tạo ra sự giàu sang xã hội cũng như sức mạnh của một dân tộc. Đem lại sự hùng mạnh của một Quốc Gia dân tộc. Nói tốm lại Dân là nguồn tài nguyên vô giá của non sông Tổ Quốc, không có một thứ quí giá nào sánh kịp, kể cả vàng ngọc Kim Cương Trân Châu. Vậy nên phải có chính sách lo cho dân chu đáo, để cho dân được tự do phát triển, thời không một đất nước nào xâm lược, hay đánh thắng được dân tộc đất nước chúng ta. Kể cả đất nước mạnh hơn đất nước ta gấp mười lần.
Dân là một nguồn tài nguyên đất nước vô giá như vậy, nhà nước lại không biết quan tâm, còn ra thể chế nầy thể chế nọ trói buột dân chúng tước hết Quyền Con Người thời đất nước đó mạnh về kinh tế giàu về tinh thần sao được, phải nói là lụn bại. Làm Quốc Vương mà ít quan tâm bỏ mặc dân chúng. Không những thế lại còn vơ vét bóc lột thậm tệ làm cho cạn kiệt lòng dân, nước cạn thời cá sống ở đâu ? Thuyền lấy nước đâu để mà vương ra xa. Nếu nói dân là nước còn Vương, Quan chính là cá, thời phải theo kế sách ao sâu béo cá, nước giàu dân mạnh thời cá yên, nước nghèo dân mạc thời cá cùng đường, Chồn, Cáo, Hổ, Báo ăn thịt sạch. Làm Quốc Vương phải kiên định.Thắng không kêu, bại không nản, dù tạm thời bị nô lệ hoặc bị nô lệ nhưng bản sắc Văn Hóa Anh LinhTruyền Thống không mất, đó la thế bất bại của một dân tộc Hổ phục Rồng nằm, chờ thờ cơ là quật khởi, một dân tộc bất khuất là dân tộc biết yêu truyền thống Văn Hóa của mình, từ thế bại vì quân giặc quá mạnh, nhưng sẽ chuyển thành thế thắng, sớm hay muộn mà thôi.
Thái Tử nói tiếp:
Xâm lược bạo lực không độc hại bằng xâm lược Văn Hóa, sở dĩ một dân tộc bị nô lệ hàng nghìn năm, chính dân tộc đó đã bị Văn Hóa ngoại xâm đè bẹp tinh thần dân tộc, ngóc đầu dậy không nổi, Văn Hóa ngoại xâm đã thống trị tinh thần dân tộc của họ, làm cho họ khiếp đến nổi phải tôn thờ Văn Hóa ngoại xâm nghe theo và làm theo.
Nước Xích Quỷ ta Tôn Thờ Thần Mặt Trời là vị Thần tối cao vũ trụ, trong khi ấy các nước lân ban các quốc vương Văn Hóa Tôn Thờ thấp hèn. Thờ Quỷ Thần, thờ Thần Cầm, Thần Thú, còn các nước Phương Tây thời Phù Thủy. Nên các nước Phương Đông cũng như Phương tây không nước nào đủ sức xâm nhập Văn Hóa đánh bại sự tôn thờ của dân tộc ta. Nên tinh thần dân tộc nước Xích Quỷ luôn đứng vững. Độc Lập vì thế mà kéo dài không một đất nước nào sánh kịp. Nhưng tình hình hiện nay đã đổi khác các nước lân ban nổi lên mạnh về bạo lực gươm đao giáo mác, mạnh được yếu thua. Mạnh tồn tại yếu xóa sổ. Nên nước Xích Quỷ Ta phải có chiều hướng đổi mới, mới mong giữ vững nền độc lập thái bình an lạc.
Quốc sư lại hỏi:
Thưa Thái Tử giả sử có trường hợp, giặc ngoại xâm đã đuổi, giặc Tham Quan sanh ra làm hại dân hại nước thời làm cách nào để loại bỏ ?
Thái Tử nghe Quốc sư hỏi thế thời lấy làm khó nghĩ mà cũng khó trả lời nhưng rồi Thái Tử cũng phải trả lời. Thái Tử nói:
Thắng giặc ngoại xâm đã khó, nhưng dẹp loạn quan tham lại càng khó hơn. Nhưng không phải khó mà làm không được, biết cách lèo lái chính sách cũng như xóa bỏ Độc Tài Độc Trị, Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp nghiêm minh. Tam quyền phân lập kiểm soát nhau hổ trợ nhau. Giữ vững kỷ cương đất nước giáo dục đạo đức Dân, Quan, Vua đều theo một Đạo Luật Minh Chính, ai ai cũng là chủ của xã hội, chủ của non sông Tổ Quốc. Và ai ai cũng có quyền Ngôn Luận góp tiếng nói vào Công Lý xã hội chống giặc nội xâm đó là giặc Tham Quan làm hại dân hại nước.
Quốc Sư Thục Lục lại hỏi:
Đã là quan thời có quyền sanh sát trong tay ai mà dám tố Quan tham ô, móc ngoặc, hối lộ. Quyền lực của quan có thể che được Mặt Trời.
Thái Tử đáp:
Sanh ra quan tham nhiều phần lớn là do thể chế độc tài độc trị mà ra. Không Hiến Pháp Trị, Luật Pháp Trị, Đạo Pháp Công Lý trị, nên tham quan mới lộng hành như vậy. Dân làm sao trị được Quan tham, mà dân phản ảnh lên Hiến Pháp Trị, Luật Pháp Trị, Đạo Pháp Công Lý trị. Công Minh Bình Đẳng không thiên vị một ai, Quan, Dân có tội đều xử như nhau. Thứ Gặc Tham Nầy không chỉ ở Quan mà ngay ở Dân cũng có, Quan tham theo kiểu Quan, Dân tham theo kiểu Dân. Thứ giặc khó trị vô cùng giặc tham quan sanh ra từ nội tâm con người, ăn sâu vào gốc rẽ linh hồn con người. Nhất là Vương, Quan có điều kiện lòng tham khởi lên mạnh hơn sự tham nào cũng dám làm, lòng tham được che đậy đưới quyền lực. Nếu không có Văn Hóa Chính Nghĩa Nhân Quyền Dân Chủ thời khó mà đẩy lùi được. Chúng mãi tồn tại ẩn núp dưới Thể Chế Độc Tài Độc Trị. Không có Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp minh chính Công Lý hạn chế thời coi như Quốc nạn tham ô tham nhũng không sao tránh khỏi. Dưới thể chế Độc Tài Độc Trị việc lợi dụng sơ hở của thể chế để làm bậy, đã là Vương, Quan làm bậy thời còn sợ ai nữa. Nếu không có Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo pháp minh chính triệt phá. Giặc tham Quan rất nhiều dạng nhưng động cơ sanh ra chúng, đó là Dục Vọng bất chính tà tâm, dựa trên tham lam mưu cầu danh lợi riêng mà ra. Cũng bỡi gì không kìm hảm được lòng tham háo danh, háo lợi bất chính mà biết bao người phản Quốc hại dân, phản Tổ, phản Tiên, làm tổn hại Non Sông Tổ Quốc, tổn hại Đồng Bào dân tộc. Tội ác chi cũng dám làm, kể cả người thân của họ cũng bị loại bỏ. Tánh tham lam trục lợi bất chính khó ai mà diệt tận chúng nổi, vì chúng ẩn núp trong linh hồn con người. Linh Hồn con người luôn luôn bảo thủ bao che cho chúng, nhất là tần lớp Vương Quan hủ hóa lại còn bao che thói hư tật xấu hơn nữa.
Muốn có một xã hội trong sạch công bằng văn minh ít tham quan, thời xã hội đó phải gieo trồng Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp minh chính quả ngọt hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm, đi theo hai con đường, một là con đường Giáo Dục trong các trường học. Hai là con đường Đạo Pháp Văn Hóa Chính Nghĩa truyền thống truyền dạy nơi các thờ tự. Với chính sách lấy Dân làm gốc, dân là chủ của đất nước, chủ của Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Công Lý. Quyền con người cũng như quyền của mỗi người dân phải được tôn trọng và bảo vệ, bất khả xâm phạm dù cho đó là Vương Quan. Tạo Hóa sinh ra đều bình đẳng, những quyền Tạo Hóa ban cho đều được thực thi. Nhà nước chính quyền lúc nào cũng làm hết trách nhiệm thực thi Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo pháp minh chính bảo vệ quyền những quyền cơ bản của dân. Chính quyền là đầy tớ trung thành của Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, nhân quyền, Dân Chủ. Một đất nước bình đẳng. Một đất nước mà Đế, Vương, Vua, Chúa không phải là tối cao trên hết mà là Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Công Lý Công Bằng, Bình Đẳng trên hết. Thời nhà nước đó không lo về quốc nạn tham nhũng, tham ô. Dân chúng Vương, Quan sống trong môi trường lành mạnh.
Mỗi người dân là mỗi dũng sĩ diệt gian, diệt thói hư tật xấu của chính mình và tệ nạm xã hội, phê bình và tự phê bình, tự mình xóa bỏ điều quấy, không ai thay thế xóa bỏ thói hư tật xấu cho mình, nếu không xóa bỏ thời tự mình hại mình không sớm thì muộn cũng bị sa đọa, trước là sa đọa cuộc đời, sau là linh hồn sa đọa âm phủ. Một đất nước đi vào Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, xóa bỏ độc tài độc trị, thời đất nước đó có trình độ dân trí cao, giác ngộ Đạo Đức Chính Nghĩa lớn, làm chủ mình, làm chủ xã hội, làm chủ non sông Tổ Quốc cho đến làm chủ Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Công Bằng xã hội. Muốn có xã hội ít tham quan làm hại dân hại nước là tất cả đi trên con đường Văn Hóa Cội Nguồn Chủ Nghĩa Đại Đồng Thiên Ý Cha Trời, Thiên Luật vũ trụ, thực thi rốt ráo quyền con người. Nhân Quyền Dân Chủ Công Bằng Bình Đẳng xã hội tiến tới dân giàu nước mạnh tự do ấm no hạnh phúc.
Quốc sư Thục Lục càng nghe Thái Tử thuyết giáo phép trị quốc mới lạ chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng xem đi xét lại thời câu nào cũng có lý, có cơ sở để mà thành công Thục Lục nghĩ không lẽ lời biện minh của Thái Tử là phép trị quốc trên trời Thái Tử muốn áp dụng vào chốn nhân gian.