Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
NHỮNG CÂU CA DAO TỨ TUYỆT HAY NHẤT (tt)
Cha tôi già, mẹ tôi yếu
Em tôi còn nhỏ xíu
Không ai trải chiếu đắp mền
Bổn phận tôi báo bổ ơn đền mẹ cha.
Chị em ta như bánh đa bánh đúc
Chị em người thì dùi đục cẳng tay
Chị em ta đồng quà, tấm bánh,
Chị em người, đòn gánh gót chân!
Chị em rủ nhau tắm đầm
Của em thì trắng chị thâm thế này?
Chị thâm cũng tại anh mày
Khi xưa chị cũng hạt chay đỏ lòm.
Con ơi đừng khóc đừng la
Má đi làm mắm tháng ba má về
Má về có mắm con ăn
Có khô con nướng, có em con bồng.
Con quạ nó đứng bên sông,
Nó kêu bớ má lấy chồng bỏ con.
Con quạ nó đứng đầu non,
Nó kêu bớ má thương con trở về.
Đất lành chim đậu cũng lành
Người nhân ai nỡ bẻ cành tỉa cây
Tỉa cành cây mưa rào cây tốt
Cây gãy rồi mai mốt nương đâu?
Em là con gái đồng chiêm
Lấy dao cắt cỏ, lấy liềm bổ cau
Quần màu nâu, áo màu nâu
Cái thắt lưng láng đứng đâu cũng giòn.
Khánh Hòa là xứ Trầm Hương
Non cao biển rộng người thương đi về
Yến sào mang đậm tình quê
Sông sâu đá tạc lời thề nước non.
Ngồi buồn bẻ lá gói nem
Con chị gói khéo, con em buộc đùm
Buộc rồi em để có nơi
Sáng mai chị bán kiếm lời nuôi em.
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai ?
Chẳng thà ăn sắn ăn khoai
Không ở dượng ghẻ om tai láng giềng.
Thiếp sắm cho chàng cái tiểu hoa chanh
Đôi đầu chữ thọ xung quanh hoa hồi
Lạy thằng tam tứ lạy chàng ôi
Chàng đà thiệt phận, cho thiếp tôi đi lấy chồng.
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dẫn con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
NHỮNG CÂU CA DAO TỨ TUYỆT HAY NHẤT (tt)
Đêm qua mây kéo đen đầm,
Thấy hai người ấy thì thầm với nhau.
Tưởng rằng tính chuyện trầu cau,
Ai ngờ vụng trộm với nhau bao giờ.
Cha đời con gái xứ Đông
Ăn trộm tiền chồng mua khố cho trai
Cha đời con gái xứ Ðoài,
Yêu chồng thì ít, yêu trai thì nhiều.
Chim bay về mỏm Sơn Trà,
Chàng đi lính mộ xa đà quá xa !
Sự này bởi tại Lang Sa
Cho nên đũa ngọc mới xa mâm vàng.
Chim quyên xuống đất ăn trùn
Anh hùng lỡ vận lên rừng đốt than!
Đốt than thì phải sàng than,
Làm sao đừng để lấm gan anh hùng.
Đã là cây bách, cây tùng,
Nắng mưa đâu quản, bão giông đâu sờn.
Đã rằng vì nước vì non,
Nước nhà còn giặc, ta còn ra đi.
Đứng ở Hòn Chồng trông sang Hòn Yến,
Lên Tháp Bà, về viếng Sinh Trung
Giang sơn cẩm tú chập chùng,
Đôi ta gắn bó thủy chung một lòng.
Hởi cô mặc yếm hoa tầm
Chồng cô đi lính cô nằm với ai
Cô nằm cô đẻ thằng bé con trai
Chồng cô về hỏi: Con ai thế này? Lấy chi mà trả ái ân,
Lấy chi mà nộp còng ngân cho chàng ?
Phần thì quan bắt đắp đàngl
Đào sông Câu Nhí, bòn vàng Bồng Miêu.
Kèn Tây đã thổi tò le
Đốc binh, đốc chiến xuống khe mà ngồi
Ông nghè, ông cống nực cười
Mới nghe tiếng súng rụng rơi cả mình.
Sông Trà Ôn nhiều tôm cá,
Làng Trà Côn đường sá khó đi,
Bơi xuồng mưa gió ngại gì,
Lâu lâu anh rảnh tìm về thăm em.
Trên đời có gì đẹp bằng bèo
Chờ khi nước lụt bèo trèo lên sen
Trên đời gì tốt bằng sen
Quan yêu dân chuộng, rã bèn cũng hư.
Trai tân đang đứng đang chờ
Ai bưng mắt em lại, em lại vơ cha dòng?
Cha dòng áo rách em thương
Trai tân quần lợt áo lương không dùng.
Thiếp gặp chàng bên đàng Chợ Phố
Chàng gặp thiếp nơi chỗ Chùa Cầu
Nhìn nhau nước mắt thấm bâu
Bạn về xứ bạn, không biết giải sầu cùng ai.
Vô rừng bứt một sợi mây
Đem về thắt gióng cho mầy đi buôn
Đi buôn không lỗ thì lời
Đi ra cho thấy mặt trời, mặt trăng.
Vì dầu cá bống hai mang
Cá trê hai ngạnh, tôm càng sáu râu
Tôm càng lột vỏ bỏ đuôi
Giã gạo cho trắng mà nuôi mẹ già.
Võng này đan sợi đay già
Em đi kén võng đã ba năm chầy
Đôi ta chung mẹ chung thầy
Đêm trăng chung võng vơi đầy thủy chung.
(sưu tầm)
Ghi chú: Ảnh Hoa hậu Việt Nam 2014 Nguyễn Cao Kỳ Duyên sưu tầm từ internet
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
ĐÁ VÀ TRÁI TIM
Có những dòng lệ nhỏ
Khiến đá hóa trái tim
Có nỗi buồn triền miên
Làm trái tim hóa đá.
1994
(Tuyển tập thơ Nghìn Câu Thơ Tài Hoa Việt Nam - bút danh Nguyễn Văn Tạo – NXB Văn Học 2000) Thanh Trắc Nguyễn Văn
* Khi bài thơ được tuyển chọn in trong Tuyển tập thơ Nghìn Câu Thơ Tài Hoa Việt Nam – NXB Văn Học 2000, bài thơ trên được ký với bút danh là Nguyễn Văn Tạo. Đây là lỗi sai sót của người tuyển chọn thơ và Ban biên tập NXB Văn Học. Thật ra cũng không có gì sai vì Nguyễn Văn Tạo cũng là tên thật của tác giả.
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Một lần cùng các nhà thơ lang thang trên cánh đồng Vĩnh Long chợt nhìn thấy một ngôi mộ hoang không ai chăm sóc. Thế là các nhà thơ lấy giấy ra ghi lại cảm xúc của mình. Nhiều người mãi viết về sự cô đơn, về quá khứ, về sự mất mát... Riêng tôi, tôi lại viết về mùa xuân!
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
TÌNH VỠ Tình em như cánh chuồn chuồn Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi Dây trầu chưa quấn chợt rơi Vành trăng chợt vỡ để người chợt xa…
1994 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ghi chú: Ảnh người mẫu Thái Nhã Vân và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
BI KỊCH
Ngày theo chồng em khóc với hoàng hôn
Và hồn em đã thuộc về ta mãi mãi
Giờ cướp lại em bằng bạc tiền vung vãi
Ta được thân xác em nhưng lại mất linh hồn!
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
NHỮNG CÂU CA DAO TỨ TUYỆT HAY NHẤT (tt) Dù ai nói đông nói tây
Thì ta cũng vững như cây giữa rừng
Dù ai nói ngả nói nghiêng
Thì ta cũng vững như kiềng ba chân.
Dù ai buôn đâu bán đâu
Mồng mười tháng Tám chọi trâu thì về
Dù ai buôn bán trăm nghề
Mồng mười tháng Tám trở về chọi trâu.
Đố ai đếm được lúa vàng
Để ta tính gạch Bát Tràng xây sân
Sân ta mở rộng mấy lần
Mà sao lúa cứ lấn dần, đòi thêm.
Đố ai mà được như sen
Chung quanh cánh trắng, giữa chen nhụy vàng
Nhụy vàng, bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đường đi những lách cùng lau
Cha mẹ tham giàu ép uổng duyên con.
Duyên sao cắc cớ, hỡi duyên!
Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.
Đường về mỗi bước một xa
Lá bay xào xạc, sương sa ngập ngừng
Bứt dây riêng sợ động rừng
Đắng cay cam chịu xin đừng thở than.
Đường xa mượn cáng mà đi,
Xin cho tốt tuế quản chi xa đường.
Trồng hường lấy lá che hường,
Thương em chẳng quản nỗi đường xa xôi.
Đi đâu bỏ nhện giăng mùng,
Bỏ đôi chiếu lạnh, bỏ phòng quạnh hiu?
Đi đâu cho đổ mồ hôi,
Chiếu trải không ngồi trầu để không ăn?
Đêm khuya dưới đất trên trời,
Một mình cô đứng, cô ngồi, cô nghe.
Cô nghe hết giọng con ve,
Đến lời con cuốc gọi hè tiếc xuân.
Đêm khuya thiếp mới hỏi chàng,
Cau xanh ăn với trầu vàng xứng chăng?
Trầu vàng nhá lẫn cau xanh,
Duyên em sánh với tình anh tuyệt vời.
Đêm nằm gối gấm không êm,
Gối lụa không mềm bằng gối tay em.
Có thương có nhớ không em,
Sao em chẳng lại để anh mong đêm nhớ ngày?
Reply: Thơ Tứ tuyệt hay nhất (thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn)
NHỮNG CÂU CA DAO TỨ TUYỆT HAY NHẤT (tt) Chỉ điều ai khéo vấn vương,
Mỗi người một xứ mà thương nhau đời.
Chữ tình ai biết cho rồi,
Tơ hồng đã định đổi dời được đâu.
Chân em đi hán đi hài
Dọc xe dây trúc chớ nài dây loan.
Chém cha con mắt đa đoan,
Càng lắm nhân ngãi càng mang tiếng thù.
Chân đi ba bước lại dừng,
Tuổi em còn bé chưa từng đi buôn
Đi buôn cho đáng đi buôn,
Đi buôn cau héo có buồn hay không?
Chàng đi thiếp vẫn trông theo,
Trông nước nước chảy trông bèo bèo trôi.
Chàng đi thiếp đứng trông chừng,
Trông sông lai láng, trông rừng rừng xanh.
Đường đi những lách cùng lau
Cha mẹ tham giàu ép uổng duyên con.
Duyên sao cắc cớ, hỡi duyên!
Cầm gương gương tối, cầm vàng vàng phai.
Đường về mỗi bước một xa
Lá bay xào xạc, sương sa ngập ngừng
Bứt dây riêng sợ động rừng
Đắng cay cam chịu xin đừng thở than.
Chị dại đã có em khôn,
Lẽ nào mang giỏ thủng trôn đi mò.
Em khôn em ở trong bồ,
Chị dại chị ở kinh đô mới về.
Chỉ vì một chiếc thuyền mây,
Để cho bể ái khi đầy khi vơi.
Mong cho trúc mọc xoan trồi,
Mong cho thấy mặt mà ngồi thở than.
Chỉ tơ rối rắm trong guồng
Rối thì gỡ rối em buồn việc chi.
Em buồn vì nỗi vân vi,
Bạc lộn với chì đôi chẳng xứng đôi.
Chỉ ngũ sắc xanh đỏ tím vàng,
Bùa yêu ăn phải dạ càng ngẩn ngơ.
Biết rằng đâu trong đục mà chờ,
Hoa xuân mất tuyết, dễ mong chờ cậy ai?
Chồng chị, chị để trên bàn,
Phòng khi đi chợ mua màn về che.
Thân em như cái chổi để đầu hè,
Phòng khi mưa gió đi về chùi chân.
Chim xanh đứng bóng thở dài,
Thương anh áo cộc vá vai hai lần
Cái áo tứ thân, cái quần năm lá,
Em hỏi anh rằng: ai vá cho anh?
Dậm chân kêu bớ trời xanh
Bỏ vòng dây xuống buộc anh với nàng
Chừng nào bể cạn lòng thành
Chừng ấy mới biết dạ nàng thương anh.
Dẫu rằng da trắng tóc mây
Đẹp thì đẹp vậy dạ này không ưa
Vợ ta dù có quê mùa
Thì ta vẫn cứ sớm trưa vui cùng.
Dẫu mà đan giỏ thả sông,
Trôi lên trôi xuống, em cũng không bỏ chàng.
Dẫu mà tội bắt lên quan,
Tội em em chịu, tội chàng em xin.
Dạy con từ thuở tiểu sinh
Gần thầy gần bạn tập tành lễ nghi
Học cho "cách vật trí tri"
Văn chương chữ nghĩa nghề gì cũng thông.
Dạ chàng như đám quân quan
Dạ em như cánh hoa tàn dầm sương.
Biết rằng chàng có lòng thương
Hay là cợt giễu ngoài đường mà thôi.
Diều hâu mày liệng cho tròn
Đến mai tao gả gà con cho mày
Gà con tao để tao nuôi
Tao gả con chó cụt đuôi cho mày.