Bài thơ được viết tặng cho cô Lan Hương, giáo viên môn anh văn trường Võ Thị Sáu, trong chuyến tham quan tỉnh Đắc Lắc của trường. Cô có xin được đề tặng tên trong bài thơ nhưng Thanh Trắc Nguyễn Văn nói không cần. Tên của cô đã được ẩn giấu kín đáo trong câu thơ: "Cành lan hương tỏa nhớ ai say?".
Cô Lan Hương thường dạy các lớp 12 do Thanh Trắc Nguyễn Văn chủ nhiệm. Nhiều em học sinh nói cô rất khó, qua bài thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn muốn nói cô cũng rất lãng mạn đấy chứ!
-------------------------------------------------
BAN MÊ THU KHÚC
Mùa thu Ban Mê, cà phê đen
Nụ cười sương khói lạ hay quen?
Chạm ly uống cạn lời đêm vắng
Sóng sánh cao nguyên, lấp lánh đèn.
Ban Mê lung linh, Ban Mê mưa
Nhạt nắng môi em gió lạnh vừa
Thơ xưa thả lại bên hồ cũ
Em có tìm không, có đến chưa?
Ta nghe đàn em trên non cao
Suối reo róc rách, lá gọi chào
Theo đàn dê trắng ta lên đỉnh
Cùng em múa hát hái trăng sao.
Ta đưa nhau về thăm Buôn Đôn
Tìm dấu voi đi, tiếng thét dồn
Chiêng cồng gõ vọng hồn sương núi
Thắp bừng ánh lửa níu hoàng hôn.
Xa em, xa Ban Mê chiều nay
Người đi hồ Lak nắng thu gầy
Rượu cần chưa uống, giờ không uống
Cành lan hương tỏa nhớ ai say?
Một chiều lên Đà Lạt do trời lạnh quá nên Thanh Trắc Nguyễn Văn ngủ vùi trong khách sạn. Đến tối bạn bè rủ đến thăm nhà một người đẹp Đà Lạt cũng là một bạn thơ tên là Hồng Mơ. Khi đến nơi Thanh Trắc Nguyễn Văn vẫn còn buồn ngủ nên mắt cứ lim dim. Cô Hồng Mơ thấy vậy mới bảo Thanh Trắc Nguyễn Văn sáng tác một bài thơ lên Đà Lạt mà mắt lim dim! Khi bài thơ viết xong, Hồng Mơ xin bài thơ và xin được đề tặng. Thanh Trắc Nguyễn Văn bảo không cần vì hai từ "Hồng Mơ" đều có trong bài thơ. Riêng tên Mơ của người đẹp đã được nhắc đến bốn lần trong khổ thơ giữa:
"Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!"
Và như một định mệnh, vài năm sau Hồng Mơ lấy chồng là một Việt kiều ở Úc. Sau khi lấy chồng Hồng Mơ biệt tích luôn không còn sáng tác thơ nữa, để lại tiếc nuối không nguôi cho nhiều người trong đó có Thanh Trắc Nguyễn Văn.
Kính mời các bạn yêu thơ đọc bài thơ đã in trên báo Cần Thơ Chủ Nhật số 127 (4429), ngày 15.5.2016. Tựa bài thơ Ban Biên Tập có rút ngắn lại là Ngày Ra Trường
KHÚC HÁT NGÀY RA TRƯỜNG Thôi, từ giã giảng đường Từ giã tuổi sinh viên Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay.
Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác! Tạm biệt nhé con đường về xanh mát Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi?
- Em sẽ về miền đất ấy xa xôi... Lời nói khẽ như bao lời muốn nói Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều.
Họ bên nhau chưa nói được nhiều Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc! Để những ước mơ thầm thì khẽ hát Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi...
VẪN CÒN ĐÂY
(Tặng Cảnh Tiên và lớp 11E)
Vẫn còn đây Năm công chúa ngày xưa Năm cô bé với năm cái cười rất "quái"! Mùa xuân đi qua rộn ràng trong lớp ấy Có chú ve sầu chợt thức khóc trên cây.
Vẫn còn đây Năm tà áo trắng tung bay Năm nhịp guốc cùng khua đều lóc cóc Xe vẫn dựng quanh những hàng bún ốc Hoa điệp rơi vàng trong nhịp muỗng leng keng.
Vẫn còn đây Năm bài hát thân quen Năm giọng "hú" của một thời tóc bím! Những chiếc nơ xanh, trắng, vàng, đỏ, tím Vẫn lúc lắc bay, ngúng nguẩy trong chiều…
Kỷ niệm vọng về từ năm tháng cô liêu Trang giấy cũ bỗng nhớ nhung màu phượng cũ Một chiếc lá rơi giữa sân trường nắng rũ Mùa hạ đâu rồi Áo trắng ấy Ngày xưa?
Bài thơ được viết tặng cho một nữ sinh có tên là Minh Thu vào khoảng năm 1986. Bài thơ lúc đầu rất dở, tác giả phải chỉnh sửa nhiều lần và cuối cùng được một tờ báo cho đăng lần đầu tiên vào năm 1994.
Bài thơ đã đăng trên báo Cần Thơ Chủ Nhật số 309 (4611), ra ngày 13.11.2016. Bài viết là chào mừng ngày 20 tháng 11 nhưng bây giờ mới nhận được báo biếu và nhuận bút
-------------------------------------------
BẾN CŨ
Chào năm tháng ta quay về bến cũ
Tìm tuổi thơ bàng bạc mảnh trăng chiều
Dòng sông xưa con đò giờ khuất bóng
Mây nước vang buồn vọng gió cô liêu.
Ta ngơ ngác giữa hai bờ thực ảo
Hỏi hoàng hôn sao chẳng thấy em về
Mở trang vở ta giở tìm chữ nhớ
Hoa gạo đốt lòng cháy rực trời quê.
Đây bến cũ người lái đò đâu mất?
Khi ta về người đã mãi đi xa
Trăng không khóc sao chòng chành lệ ứa
Mưa phương nào hay mưa ở hồn ta?
Đây con sóng đưa ta thời đi học
Ta vô tư, đánh mất đến bây giờ
Đâu áo trắng? Đâu tiếng cười năm ấy?
Để sân trường gió lạnh bớt bơ vơ...
Hai bài thơ đã đăng trên báo Xuân Văn Nghệ Bình Dương năm 2017, ảnh do nhà thơ Lê Minh Vũ cung cấp. Bài thơ Ngọc Xuân được viết tặng cô giáo dạy hóa tên Ngọc Xuân, bài thơ Nắng Mới được viết tặng cho cô giáo dạy anh văn tên Ngọc Mai (cả hai cô đều là giáo viên trường Võ Thị Sáu). Xin chúc mừng hai cô Ngọc Xuân và Ngọc Mai, bài thơ viết tặng cho cả hai cô giáo đều được đăng trên báo Xuân năm nay. Năm nay chắc chắn hai cô sẽ gặp thật nhiều hạnh phúc và may mắn.