shopoga
✩✩
PHẦN 22
Cùng thời Thành Nghĩa, Tiên Nhân trải qua lắm cảnh đại nạn vào ngục tù khốn khổ. Đây nói về Ông Chủ đoàn thuyền Kim Hoàng mở ra cuộc thi sức mạnh tuyển chọn người làm cho mình. Những người hùng chỉ huy đoàn thuyền đánh cá, cũng như người hùng vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy. Ai vác nổi tảng đá 300 cân đi từ trung tâm vòng tròn ra đến vòng tròn bán kính 10 mét, rồi đi giáp một vòng tròn đường kính rộng 20 mét trở về nơi xuất phát thì nhận được một lượng bạc, đi được hai vòng thì nhận hai lượng bạc. Đi được ba vòng thì nhận được ba lượng bạc, cứ như thế đi được năm vòng thì nhận năm lượng bạc. Mà còn thưởng cho thêm một lượng vàng nữa. Cả tháng nay chưa có người nào dở nổi 300 cân nói gì đến bê ba trăm cân khỏi đầu đi giáp một vòng tròn thi đấu. Nay là ngày cuối cùng từ sáng tới giờ chỉ có hai người lực lưỡng bê tảng đá đi được một vòng. Tiên Nhân cho đây là vận may liền đăng ký thử sức.
Kìa trước mắt, một trò vui kỳ thú
Thử sức mình, may kiếm chút bạc vui
Đời là thế một con đường rộng lớn
Hãy tự mình thi thố chút tài năng.
Tiên Nhân bê tảng đá lên khỏi đầu từ trung tâm vòng tròn đi thẳng ra vòng tròn rồi đi giáp một vòng tròn trở về trung tâm xuất phát. Cứ như thế Tiên Nhân đi giáp năm vòng tiếng cổ vũ vang trời dậy đất những người đứng xem không khỏi lắc đầu le lưỡi, khiếp đảm cho sức mạnh của chàng thanh niên trẻ tuổi. Tiên Nhân nhận được năm lượng bạc, một lượng vàng, mà cả đời cha mẹ Tiên Nhân khi còn sống cũng chưa có, huống chi cuộc đời làm tôi làm tớ không có được một lượng nói gì đến năm lượng bạc.
Nhìn bộ mặt mừng rỡ vui vẻ của Tiên Nhân. Lan Lan cũng vui lây, còn Trung Lý thì vô cùng kính nể trước sức mạnh của Tiên Nhân, Trung Lý nghĩ sức mạnh của Tiên Nhân là sức mạnh trời cho, nhìn tướng mạo khôi ngô tuấn tú khác thường của Tiên Nhân, Trung Lý thấy mình không thể nào sánh được với Tiên Nhân. Con người nầy về sau sẽ làm nên nghiệp lớn. Tiên Nhân lấy một lượng bạc đưa cho Trung Lý.
Trung Lý nói:
Đệ cất đi nhiều lúc cần dùng đến đã là Huynh Đệ anh em với nhau khách sáo để mà làm gì.
Tiên Nhân đành cất lượng bạc vào túi nói:
Khi nào gặp lại nhau Đệ sẽ mời Lý Huynh, cùng Lan Đệ vào nhà hàng sang trọng ấy ăn một bữa.
Trung Lý chỉ cười, còn Lan Đệ thời hỏi:
Chừng nào?
Tiên Nhân ngơ ngác nói:
Làm sao biết được vì Cậu Chủ có cho đi như hôm nay không.
Lan Lan bỉm môi nói:
Gã công tử nhà giàu Hạo Háo ấy chớ gì.
Tiên Nhân nói:
Đệ Đệ biết Cậu Chủ của Huynh sao?
Lan Lan không trả lời mà chỉ nói:
Gã háo sắc ấy mà ai không biết.
Ba người tiếp tục đi chơi hết chỗ nầy đến chỗ khác. Bỗng Tiên Nhân nói:
Chết rồi trời sắp tối rồi tôi phải đến hầu hạ Cậu Chủ.
Nói xong Tiên Nhân lật đật chạy đi. Lan Lan nhìn theo nói:
Con người gì mà trung thành dữ vậy không biết.
Đây nói về Trịnh Hạo sau khi xuống xe nét mặt ra chiều hí hửng đi thẳng vào ngôi nhà trước mặt. Từ trong nhà một người phụ nữ còn trẻ tuổi thân hình bốc lửa đầy đặn chạy ra đón:
Muội cứ tưởng huynh không đến.
Trịnh Hạo nói:
Người đẹp như thế nầy không đến sao được.
Người phụ nữ nói:
Huynh đã nổi tiếng là Hạo Háo mới nghe cái tên đã thấy rạo rực trong người.
Trịnh Hạo nói:
Nghe nói chồng cưng đã đi xa.
Người Phụ nữ nói:
Yên trí đi chuyến nầy thằng chả đi xa đến mấy ngày. Huynh tha hồ mà hưởng lạc.
Hai người nhanh chóng đi vào nhà Hạo Háo tức thời móc ra ba lượng bạc nói lần nầy chỉ mang theo có bấy nhiêu, lần sau sẽ nhiều hơn.
Người phụ nữ vui vẻ nói:
Bạc Lê muội nào có đòi hỏi gì chỉ mê cái ngón nghề sành điệu của Hạo Háo mà thôi.
Nghe Bạc Lê nói Hạo Háo nghe trong người nóng như lửa hắn nhìn sững vào người Bạc Lê. Vì thấy Bạc Lê biết cách khêu gợi, Hạo Háo ngẩn người như uống phải một ly rượu mạnh, thế là hai tên dâm phụ nầy ôm nhau vào buồng không biết trời đất là gì nữa. Hoang lạc cả ngày mà chưa biết ớn, cho tới tận chiều mà chưa muốn rời nhau.
Bỗng có một người chạy thẳng vào nhà bắt được hai tên dâm phu dâm phụ đang mó máy với nhau. Không nói không rằng rút con dao chém tới. Hai tên dâm ô kinh hoảng. Hạo Háo giựt được con dao sẵn tay lụi cho tên lao vào chém một nhát ngã gục chết tươi.
Bạc Lê khiếp hoảng la lên:
Đâm chết chồng em rồi.
Trịnh Hạo lấy lại bình tỉnh nói:
Chết thì chết có gì đáng sợ, chúng mình mới có cơ hội gặp nhau dài dài. Nó đã bắt gặp hai chúng ta trần truồng thế nầy không giết không được đâu.
Trịnh Hạo liền móc ra hai lượng vàng nói Lê Muội cứ làm theo ý Huynh là được. Trịnh Hạo gói con dao lại chạy ra đường một lát rồi trở về với bộ dạng khác mình trần nói:
Tất cả xong rồi. Tất cả xong rồi. Không có gì đáng lo nữa.
Trịnh Hạo được Bạc Lê đưa cho cái áo khác để mặt. Trịnh Hạo rỉ tai nói nhỏ với Bạc Lê một hồi chỉ thấy Bạc Lê gật đầu lia lịa.
Nói về bà con lối xóm nghe Bạc Lê la làng khóc lóc dậy Làng dậy Xóm liền chạy tới. Thấy chồng Bạc Lê bị đâm chết nằm giữa nhà, còn Bạc Lê trần truồng ngồi co ro trong xó nhà khóc lóc thê thảm chỉ người chồng bị đâm chết khóc lóc dữ dội.
Bạc Lê nói:
Tên khốn ấy giết chết chồng tôi rồi trời ơi là trời.
Bạc Lê lại nói:
Tên khốn vào nhà hãm hiếp tôi, tôi chống cự quyết liệt. Lúc ấy chồng tôi vừa về, thấy tên khốn hãm hiếp tôi. Chồng tôi lao vào cứu tôi tên khốn ấy liền đâm chồng tôi một dao trời ơi là trời.
Bà con dân chúng hỏi:
Tên khốn ấy đâu?
Bạc lê khóc lóc nói:
Hắn bỏ chạy ra đường rồi, hắn chạy chưa xa đâu.
Tức thời bà con ùa ra đường tìm kiếm tên giết người. Đây nói về Tiên Nhân chạy gần tới nhà mà Cậu Chủ Trịnh Hạo vào ban sáng.
Thời Thấy Trịnh Hạo từ trong nhà chạy ra mặt mày tái xanh tái ngắt nói:
Ngươi mặt thêm cái áo ta vào.
Nói xong Trịnh Hạo liền cỡi cái áo đang mặt ra đưa cho Tiên Nhân và nói tiếp:
Còn cái nầy nữa ngươi cầm lấy cái nầy đứng đây đợi ta.
Nói xong Trịnh Hạo chạy trở vào cái nhà ấy Tiên Nhân cầm con dao dính đầy máu thật thà đứng đấy chờ đợi. Tiên Nhân bỗng nghe tiếng la khóc ầm ĩ từ căn nhà Cậu Chủ vào ban sáng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thấy bà con dân chúng đùng đùng chạy tới, rồi túa ra đường.
Bỗng có người la lớn:
Thằng giết người kia rồi. Ngươi chạy đâu cho thoát bắt hắn lại, bắt hắn lại, trói hắn lại. Báo Quan mau.
Tiên Nhân ngơ ngác không hiểu gì cả. Dân chúng la lên:
Hắn đang cầm con dao dính máu. Hắn là tên dâm tặc giết người.
Không bao lâu thì Quân binh kéo tới bắt Tiên Nhân trói lại. Tiên Nhân kêu:
Oan tôi không có giết người.
Khi ấy người phụ nữ cũng vừa chạy đến. Bạc Lê vừa nhìn thấy Tiên Nhân liền kêu gào lên:
Hắn đã biết chết chồng tôi, chính con dao nầy con dao dính đầy máu.
Tiên Nhân như chợt hiểu thì ra Cậu Chủ cùng người đàn bà dâm phụ kia hãm hại mình. Dân chúng kéo đến chật trong chật ngoài, có hai người thanh niên cũng vừa mới đến hai người đó chính là Trung Lý và Lan Lan. Trung Lý, Lan Lan thấy người bị bắt chính là Tiên Nhân thì sửng sốt.
Tiên Nhân cứ mãi kêu gào:
Tôi bị oan!
Người báo Quan nói:
Chính cái áo ngươi đang mặc, chính con dao đầy máu ngươi chối sao được.
Tiên Nhân nói:
Áo nầy là của Cậu Chủ tôi, con dao nầy cũng là của Cậu Chủ tôi. Không phải của tôi.
Nhưng ai tin điều đó. Lan Lan vẹt người xông vào nói với vị quan binh:
Quân binh bắt nhầm người rồi, người nầy đi chơi với chúng tôi cả ngày mới chia tay không lâu đâu thể giết người được.
Vị Quan binh nói:
Chứng cớ đành rành mà chối sao được. Dẫn hắn đi! Tống giam vào ngục chờ ngày quan trên xét xử.
Tiên Nhân nói:
Để tôi trả cái nầy lại cho người kia rồi bắt đi cũng không muộn.
Tiên Nhân nói:
Lan Lan, Đệ mau mò vào túi Huynh lấy túi bạc Huynh bị Cậu Chủ tráo đồ hãm hại oan cho Huynh quá.
Nhìn quân binh dẫn Tiên Nhân đi Lan Lan đau xót vô cùng nói với Trung Lý:
Mau về nói với cha tìm cách cứu Tiên Nhân kẻo không kịp.
Trung Lý nói:
Trong chuyện nầy có ẩn khúc gì đây.
Lan Lan nói:
Ẩn khúc cái gì tên Hạo Háo cùng con mẹ dâm phụ kia giết người rồi âm mưu đổ tội cho Tiên Nhân.
Trung Lý nhìn người phụ nữ tố cáo Tiên Nhân sát hại chồng mình. Cô ta đóng tuồng thật khéo nhưng Trung Lý cũng nhìn ra, tiếng kêu gào khóc giả che đậy âm mưu thâm độc của cô ta. Trung Lý chợt thấy một người đứng bên cô ả, lúc nầy cô ả đã nín khóc.
Trung Lý hỏi Lan muội:
Người đứng bên người phụ nữ khóc kể đó là ai?
Lan Lan nói:
Còn ai nữa, tên Hạo Háo mà ai không biết. Muội đã gặp hắn mấy lần. Hắn là tay cờ bạc có tiếng, ăn chơi có tiếng, lấy vợ người ta có tiếng. Hắn là con quỉ chuyên hại người.
Nói về Tiên Nhân bị quân binh dẫn đi với cái tội giết người hãm hiếp phụ nữ, dân chúng có người thương, có kẻ ghét cũng chẳng thiếu gì.
Những người mạt sát thậm tệ:
Tuổi trẻ đẹp trai thế kia mà bị chém đầu thời thật là tiếc quá, uổng quá. Con nhà ai mà thiếu giáo dục như vậy. Không lo chăm chỉ học hành cho nên người, ăn chơi sa đọa vào con đường tội lỗi.
Tên Nhân nghe những lời ấy trong lòng vô cùng đau đớn cuối đầu rơi nước mắt không dám ngóc lên.
Ai ngờ trước lòng con người gian ác
Hại đời mình ôi tan nát từ đây
Hỡi Cha Trời Cha có thấy có hay
Chết nào sợ, nhưng tiếng đời nhơ nhuốc
Ôi hàm oan, bao cảnh đời ẩn khúc
Máu lệ tràn, ôi bức xúc đắng cay.
Tiên Nhân bị tống giam vào ngục, nhưng tống mộ con chó vào rọ, chờ ngày đêm ra làm thịt, còn mình chờ ngày xét xử rồi đem ra hành quyết. Với Tiên Nhân tù đày, đánh đập không có gì đáng sợ mà sợ nhất là để lại tiếng xấu ở đời. Cọp chết để da, người ta chết để tiếng, chết trong sự nhục mạ, chết trong sự nguyền rủa của mọi người, thì còn gì đau đớn cho bằng. Nước mắt Tiên Nhân cứ chảy ra.
* * *
Hết phần 22, mời xem tiếp phần 23
* * *
PHẦN 23
Đây nói về Ông Chủ Trung Thiên Bá, giàu có nhất Hưng Châu. Đang cùng một số gia nhân từ xưởng đóng thuyền đi ra đến đoàn thuyền vận chuyển hàng hóa khảo sát kiểm tra. Trung Thiên Bá rất hài lòng, với cách sắp xếp vận hành của đoàn thuyền vận chuyển. Thứ lớp trước sau bài bản. Chờ cho đủ chuyến hàng là khởi hành phát xuất. Với nguồn thu vận chuyển hàng hóa nầy, hàng năm Trung Thiên Bá thu vô không biết bao nhiêu là vàng bạc. Không kém gì xưởng đóng thuyền, và đoàn thuyền đánh cá.
Ông Chủ Trung Thiên Bá cùng số gia nhân rời khỏi đoàn thuyền vận chuyển đến khảo sát xem xét tình hình của đoàn thuyền đánh cá. Cửa biển Tân Châu lúc nào thuyền bè cũng ra vào tấp nập hiển nhiên trong đó có ghe thuyền của Trung Thiên Bá. Trung Thiên Bá nhìn đoàn thuyền cỡ lớn cờ vàng tung bay phất phới có hơn trăm chiếc ra vào cửa Tân Châu có một số thuyền mới tân trang đại tu vừa qua nên trông đoàn thuyền đánh cá Trung Thiên Bá ra vẻ bề thế lắm. Hơn nửa tháng nay đoàn thuyền đánh cá lớn trúng lớn. Thu nhập lợi nhuận rất cao. Những người quản lý đoàn thuyền thấy Ông Chủ đến liền thi nhau hối hả vái chào. Cũng như trình lên sổ sách cho Ông Chủ xem coi. Ông Chủ Trung Thiên Bá tỏ vẻ hài lòng với khoản chi tiêu thu nhập hợp lệ, khen rằng làm ăn khá lắm.
Ông nói:
Cuối tháng nầy sẽ có khen thưởng.
Ông Chủ Trung Thiên Bá chuẩn bị đến kiểm tra chỗ khác thời có tiếng gọi:
Cha! Cha ở đây làm con tìm muốn hụt hơi.
Ông Chủ Trung Thiên Bá mắng yêu con gái. Ông nói:
Con gái gì lúc nào cũng như con trai, suốt ngày đi hết chỗ nầy đến chỗ khác.
Những người quản lý đoàn thuyền vừa thấy Lan Lan ai nấy khom mình chào hỏi:
Kính chào Cô Chủ.
Lan Lan nói:
Ta đã dặn kêu ta là Cậu Chủ quên rồi sao.
Những người quản lý đoàn thuyền đánh cá bị Lan Lan quở lặng thinh. Có người biết mình gọi sai liền gọi lại:
Kính chào Cậu Chủ.
Lan Lan khen:
Có thế chứ.
Lan Lan nắm lấy tay Ông Chủ Trung Thiên Bá nói:
Cha, Cha mau cứu một người.
Trung Thiên Bá kinh ngạc nhưng rồi Ông bật cười:
Con biểu Cha cứu con trai hay con gái.
Lan Lan nũng nịu nói:
Con nói thiệt không phải nói chơi đâu, người nầy Ông Chủ Kim Hoàng sẵn sàng bỏ ra mười lượng vàng chỉ cần anh ta chịu đến giúp việc cho Ông Ta.
Nghe nói đến Ông Chủ Kim Hoàng, thì Trung Thiên Bá có vẻ giật mình. Ông hỏi:
Lan Lan có chuyện đó sao?
Lan Lan liền kể lại tất cả đầu đuôi sự vụ. Không tin Cha hỏi Ca Ca sẽ rõ.
Trung Thiên Bá nói:
Trung Lý cũng biết chuyện nầy nữa sao?
Lan Lan nói:
Con trở về nhà tìm Cha không thấy, nên tìm đến đây, còn Ca Ca đi tìm hiểu lý lịch của người bị oan kia.
Ông hỏi lại:
Người thanh niên trẻ tuổi kia làm cái gì mà bị bắt.
Lan Lan nói:
Người ta vu khống cho anh ta giết người hãm hiếp phụ nữ.
Trung Thiên Bá nghe xong liền nghiêm mặt nói:
Không có lửa làm sao có khói. Thôi đừng xen vào chuyện người ta nữa.
Lan Lan cố thuyết phục:
Anh ta bị oan mà cha. Anh ta sáng giá lắm.
Ông hỏi:
Sáng giá là bao nhiêu?
Lan Lan nói:
Đừng nói đến mười lượng vàng, cả trăm lượng vàng cũng không mời được người ta làm việc cho mình đâu. Con người ấy lòng trung thành kinh khủng, trọng nghĩa, trọng tình không ai bằng, tay Hạo Háo đó là tay ngu đần mới hãm hại người tớ trung thành tình nghĩa như vậy.
Ông Chủ Trung Thiên Bá nghe con gái luôn miệng khen ngợi tán tụng người thanh niên bị bắt kia hết lời, Ông Lấy làm kinh ngạc, vì Ông quá hiểu con gái của Ông chưa bao giờ khen ai, thế mà mà hôm nay luôn miệng khen người thanh niên xa lạ kia không hết lời. Luôn miệng nhờ mình cứu đây không phải là chuyện lạ sao.
Ông Chủ Trung Thiên Bá bỗng nghiêm sắc mặt nói:
Khó đây, theo luật pháp Văn Lang chỉ cần tội hãm hiếp phụ nữ thì coi như bị tù chung thân rồi, bị đày ra nhà tù biên giới để sống chết bỏ xác luôn nơi đó, huống chi tội giết người, thời phải thường mạng e rằng cứu không được đâu.
Lan Lan nghe Cha nói thế liền rơi nước mắt, Ông sửng sốt hỏi:
Con quen người nầy lâu chưa?
Lan Lan nói:
Con cùng Lý Ca gặp người ấy mới đây thôi.
Nhìn sắc mặt đầy vẻ lo lắng của con gái ông. Ông không thể không xét lại.
Ông nói:
Về nhà hãy tính thử, còn có cách nào cứu được không.
Lan Lan nghe Cha nói thế vô cùng mừng rỡ nói:
Con biết cha có cách mà.
Ông vừa đi vừa suy nghĩ người thanh niên kia có gì đặc biệt, hình như con gái Ông kính mến lắm thì phải. Nhìn khu biệt thự rộng lớn của Ông Chủ Trung Thiên Bá, có những ngôi nhà tầng gác cao đến hai ba tầng. Chẳng khác gì lầu son gác tía, nơi cung Vương, Quan phủ, thì cũng đủ biết Ông Chủ Trung Thiên Bá nầy giàu đến cỡ nào nhìn thấy Cha đi khảo sát các đoàn làm ăn trở về. Trung Lý liền chạy ra tận cổng ngõ đón Cha.
Ông Chủ Trung Thiên Bá kinh ngạc hỏi:
Lại có chuyện gì nữa đây?
Trung Lý nắm lấy tay Cha nói:
Vô nhà con nói với Cha chuyện nầy.
Ông hỏi:
Có phải chuyện người thanh niên bị bắt kia không?
Trung Lý nhìn qua Lan Lan, Lan Lan gật đầu nói:
Muội thưa chuyện nầy với Cha rồi.
Ông Chủ Trung Thiên Lý vừa ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng trổ phụng thì Trung Lý nói:
Thưa Cha chỉ có Cha mới cứu được người nầy.
Ông ngắt ngang nói:
Vì sao Cha phải cứu người đó?
Trung Lý nín thinh, Lan Lan nắm lấy tay Cha nói:
Cha không cần người tài giỏi, không cần người hết lòng trung thành, không cần người chịu khó chăm làm sao? Như con đã nói với Cha rồi Ông Chủ Kim Hoàng sẵn sàng bỏ mười lượng vàng về làm cho đoàn thuyền ông ta, nhưng anh ấy không nhận lời vì còn phải qua Cậu Chủ quyết định.
Trung Lý nói thêm vào:
Người thanh niên ấy không phải là con người thường, có sức mạnh quật ngã một con voi, lại có lòng trung hiếu đáng kính vì con đã tìm hiểu lý lịch của người ấy rồi.
Lan Lan hỏi:
Anh ta có vợ chưa?
Đến khi phát hiện nói như thế thì khác gì nói rõ lòng mình hay sao Lan Lan thẹn đỏ mặt. Lan Lan làm gì qua mắt được Ông Chủ, vì Ông Chủ Trung Thiên Lý là người nổi tiếng tinh ý ít ai qua mặt được ông ta. Ông đã biết con gái Ông yêu thầm người thanh niên ấy rồi.
Và Ông đi đến một quyết định Ông hỏi Trung Lý:
Con nói rõ lý lịch người ấy cho Cha nghe.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, người thanh niên ấy tên là Tiên Nhân. Quê ở Hải Tân. Thôn Làng Chài, Cha Mẹ là Ông Bà Hạnh Đức.
Ông giật mình rồi hỏi:
Có phải là Ông Bà đánh cá nghèo đó phải không?
Đến Lượt Trung Lý kinh ngạc, Ông như lặng yên suy nghĩ một lúc, khi ông còn nhỏ rất nghèo Ông được Ông Bà Hạnh Đức tận tình giúp đỡ, mà còn truyền dạy cho Ông những đức tánh tốt đẹp, cách ăn ở đối xử với mọi người, đọc lòng người sẽ làm nên nghiệp lớn nhờ những lời truyền dạy tốt đẹp ấy mà Ông mới nên cơ nghiệp như ngày hôm nay.
Lan Lan thấy Cha yên lặng trầm tư suy nghĩ tưởng là Cha khinh người ta nhà nghèo liền nói:
Nghèo nào phải cái tội mà Cha.
Thấy con gái hiểu lầm mình Ông nói:
Gia đình người ta rất giàu con ạ.
Trung Lý, Lan Lan không hiểu cha mình nói cái gì ngơ ngác nhìn nhau. Ông nói:
Từ lâu lắm rồi Cha không gặp hai người đó. Họ không phải giàu về vật chất, mà giàu về đạo đức, vì họ không chú trọng về vật chất. Vì có đồng nào giúp người đồng ấy lấy gì mà giàu.
Ông nhìn Trung Lý nói:
Con kể tiếp về cuộc sống của Tiên Nhân đi.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, Tiên Nhân lên bảy tuổi thời Ông Bà Hạnh Đức qua đời. Tiên Nhân mồ côi phải đi xin ăn sống qua ngày. May gặp được Trịnh Lão Gia đem về nuôi. Được ba năm thì Trịnh Lão Gia qua đời, Tiên Sanh phải sống với người vợ kế của Trịnh Lão, nghe nói đâu bà vợ kế nầy đày đọa Tiên Nhân đủ thứ, nào là chăn bò, chân trâu, cày ruộng, chăn gà, chăn vịt, cả hàng nghìn con.
Lúc Trung Lý kể nếu có ai để ý thì thấy Lan Lan nước mắt ràn rụa.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, một mình Tiên Nhân làm bằng hai mươi ngươi làm, làm đâu được đấy, làm đâu trúng đó, nhờ Tiên Nhân mà Trịnh Gia giàu lên thấy rõ. Trịnh Hạo là tay ăn chơi thấy Tiên Nhân có sức mạnh hơn người nên thường bắt đi theo làm người hầu Trịnh Hạo gian dâm với vợ tên bợm nhậu, tên bợm nhậu bắt được, rút dao chém hai tên dâm phụ, Trịnh Hạo liền giật con dao đâm cho tên bợm nhậu một phát chết ngay, hai tên gian dâm lập kế đổ tội cho Tiên Nhân.
Ông hỏi:
Con có chứng cớ hai tên gian dâm ấy lập mưu không?
Trung Lý nói:
Con chỉ suy đoán khó mà có được bằng chứng.
Ông Chủ Trung Thiên Lý hai con mắt bừng lên sáng ngời lên Ông nói:
Đừng nói gì mười lượng vàng mà cả trăm cả nghìn lượng Cha cũng quyết cứu cho được con người nầy.
Đến lượt Trung Lý, ngơ ngác ngẫm nghĩ không lẽ Cha hôm nay có vấn đề rồi sao. Ông Già nói cái gì cũng khó hiểu. Còn Lan Lan thời mừng thầm.
Nói về Tiên Nhân ba ngày nay ngồi co ro trong nhà lao nghĩ đến cuộc đời luôn gặp cảnh đen tối hết nỗi khổ nầy, đến nỗi khổ khác, không ngờ Cậu Chủ lại độc ác như thế tuyệt tình tuyệt nghĩa hại mình chết trong sự ô nhục. Tiên Nhân nghe tiếng chân người đi tới, liền nghĩ thôi mạng ta đã hết rồi, ta đi theo Cha Mẹ vậy.
Tên cai ngục bưng bát cháo trắng đút vào lỗ song nhìn Tiên Nhân nói:
Ăn cháo đi rồi chờ ngày vĩnh biệt cõi trần.
Tiên Nhân nghĩ đến cuộc đời không có người thân, không cha không mẹ, thì vĩnh biệt trần gian có gì luyến tiếc ba ngày nay không ăn uống gì, Tiên Nhân thấy con người mệt lả. Như không còn sức lực. Thôi ăn bát cháo cho đỡ đói khi nào chết cũng được.
Khốn khổ thay trong cảnh tù lạnh lẽo
Nghe nỗi buồn như dày xéo tâm linh
Ôi ngoài kia, vui sướng biết là bao
Như đàn chim tung cánh mãi bay cao
Đường số phận ôi cảnh đời nghiệt ngã
Nghe cơn lạnh từ song tù buồn bã
Thân ngục tù đầy buốt giá lao đao
Cô đơn thay trong kiếp sống tù lao.
* * *
Hết phần 23, mời xem tiếp phần 24
* * *
Cùng thời Thành Nghĩa, Tiên Nhân trải qua lắm cảnh đại nạn vào ngục tù khốn khổ. Đây nói về Ông Chủ đoàn thuyền Kim Hoàng mở ra cuộc thi sức mạnh tuyển chọn người làm cho mình. Những người hùng chỉ huy đoàn thuyền đánh cá, cũng như người hùng vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy. Ai vác nổi tảng đá 300 cân đi từ trung tâm vòng tròn ra đến vòng tròn bán kính 10 mét, rồi đi giáp một vòng tròn đường kính rộng 20 mét trở về nơi xuất phát thì nhận được một lượng bạc, đi được hai vòng thì nhận hai lượng bạc. Đi được ba vòng thì nhận được ba lượng bạc, cứ như thế đi được năm vòng thì nhận năm lượng bạc. Mà còn thưởng cho thêm một lượng vàng nữa. Cả tháng nay chưa có người nào dở nổi 300 cân nói gì đến bê ba trăm cân khỏi đầu đi giáp một vòng tròn thi đấu. Nay là ngày cuối cùng từ sáng tới giờ chỉ có hai người lực lưỡng bê tảng đá đi được một vòng. Tiên Nhân cho đây là vận may liền đăng ký thử sức.
Kìa trước mắt, một trò vui kỳ thú
Thử sức mình, may kiếm chút bạc vui
Đời là thế một con đường rộng lớn
Hãy tự mình thi thố chút tài năng.
Tiên Nhân bê tảng đá lên khỏi đầu từ trung tâm vòng tròn đi thẳng ra vòng tròn rồi đi giáp một vòng tròn trở về trung tâm xuất phát. Cứ như thế Tiên Nhân đi giáp năm vòng tiếng cổ vũ vang trời dậy đất những người đứng xem không khỏi lắc đầu le lưỡi, khiếp đảm cho sức mạnh của chàng thanh niên trẻ tuổi. Tiên Nhân nhận được năm lượng bạc, một lượng vàng, mà cả đời cha mẹ Tiên Nhân khi còn sống cũng chưa có, huống chi cuộc đời làm tôi làm tớ không có được một lượng nói gì đến năm lượng bạc.
Nhìn bộ mặt mừng rỡ vui vẻ của Tiên Nhân. Lan Lan cũng vui lây, còn Trung Lý thì vô cùng kính nể trước sức mạnh của Tiên Nhân, Trung Lý nghĩ sức mạnh của Tiên Nhân là sức mạnh trời cho, nhìn tướng mạo khôi ngô tuấn tú khác thường của Tiên Nhân, Trung Lý thấy mình không thể nào sánh được với Tiên Nhân. Con người nầy về sau sẽ làm nên nghiệp lớn. Tiên Nhân lấy một lượng bạc đưa cho Trung Lý.
Trung Lý nói:
Đệ cất đi nhiều lúc cần dùng đến đã là Huynh Đệ anh em với nhau khách sáo để mà làm gì.
Tiên Nhân đành cất lượng bạc vào túi nói:
Khi nào gặp lại nhau Đệ sẽ mời Lý Huynh, cùng Lan Đệ vào nhà hàng sang trọng ấy ăn một bữa.
Trung Lý chỉ cười, còn Lan Đệ thời hỏi:
Chừng nào?
Tiên Nhân ngơ ngác nói:
Làm sao biết được vì Cậu Chủ có cho đi như hôm nay không.
Lan Lan bỉm môi nói:
Gã công tử nhà giàu Hạo Háo ấy chớ gì.
Tiên Nhân nói:
Đệ Đệ biết Cậu Chủ của Huynh sao?
Lan Lan không trả lời mà chỉ nói:
Gã háo sắc ấy mà ai không biết.
Ba người tiếp tục đi chơi hết chỗ nầy đến chỗ khác. Bỗng Tiên Nhân nói:
Chết rồi trời sắp tối rồi tôi phải đến hầu hạ Cậu Chủ.
Nói xong Tiên Nhân lật đật chạy đi. Lan Lan nhìn theo nói:
Con người gì mà trung thành dữ vậy không biết.
Đây nói về Trịnh Hạo sau khi xuống xe nét mặt ra chiều hí hửng đi thẳng vào ngôi nhà trước mặt. Từ trong nhà một người phụ nữ còn trẻ tuổi thân hình bốc lửa đầy đặn chạy ra đón:
Muội cứ tưởng huynh không đến.
Trịnh Hạo nói:
Người đẹp như thế nầy không đến sao được.
Người phụ nữ nói:
Huynh đã nổi tiếng là Hạo Háo mới nghe cái tên đã thấy rạo rực trong người.
Trịnh Hạo nói:
Nghe nói chồng cưng đã đi xa.
Người Phụ nữ nói:
Yên trí đi chuyến nầy thằng chả đi xa đến mấy ngày. Huynh tha hồ mà hưởng lạc.
Hai người nhanh chóng đi vào nhà Hạo Háo tức thời móc ra ba lượng bạc nói lần nầy chỉ mang theo có bấy nhiêu, lần sau sẽ nhiều hơn.
Người phụ nữ vui vẻ nói:
Bạc Lê muội nào có đòi hỏi gì chỉ mê cái ngón nghề sành điệu của Hạo Háo mà thôi.
Nghe Bạc Lê nói Hạo Háo nghe trong người nóng như lửa hắn nhìn sững vào người Bạc Lê. Vì thấy Bạc Lê biết cách khêu gợi, Hạo Háo ngẩn người như uống phải một ly rượu mạnh, thế là hai tên dâm phụ nầy ôm nhau vào buồng không biết trời đất là gì nữa. Hoang lạc cả ngày mà chưa biết ớn, cho tới tận chiều mà chưa muốn rời nhau.
Bỗng có một người chạy thẳng vào nhà bắt được hai tên dâm phu dâm phụ đang mó máy với nhau. Không nói không rằng rút con dao chém tới. Hai tên dâm ô kinh hoảng. Hạo Háo giựt được con dao sẵn tay lụi cho tên lao vào chém một nhát ngã gục chết tươi.
Bạc Lê khiếp hoảng la lên:
Đâm chết chồng em rồi.
Trịnh Hạo lấy lại bình tỉnh nói:
Chết thì chết có gì đáng sợ, chúng mình mới có cơ hội gặp nhau dài dài. Nó đã bắt gặp hai chúng ta trần truồng thế nầy không giết không được đâu.
Trịnh Hạo liền móc ra hai lượng vàng nói Lê Muội cứ làm theo ý Huynh là được. Trịnh Hạo gói con dao lại chạy ra đường một lát rồi trở về với bộ dạng khác mình trần nói:
Tất cả xong rồi. Tất cả xong rồi. Không có gì đáng lo nữa.
Trịnh Hạo được Bạc Lê đưa cho cái áo khác để mặt. Trịnh Hạo rỉ tai nói nhỏ với Bạc Lê một hồi chỉ thấy Bạc Lê gật đầu lia lịa.
Nói về bà con lối xóm nghe Bạc Lê la làng khóc lóc dậy Làng dậy Xóm liền chạy tới. Thấy chồng Bạc Lê bị đâm chết nằm giữa nhà, còn Bạc Lê trần truồng ngồi co ro trong xó nhà khóc lóc thê thảm chỉ người chồng bị đâm chết khóc lóc dữ dội.
Bạc Lê nói:
Tên khốn ấy giết chết chồng tôi rồi trời ơi là trời.
Bạc Lê lại nói:
Tên khốn vào nhà hãm hiếp tôi, tôi chống cự quyết liệt. Lúc ấy chồng tôi vừa về, thấy tên khốn hãm hiếp tôi. Chồng tôi lao vào cứu tôi tên khốn ấy liền đâm chồng tôi một dao trời ơi là trời.
Bà con dân chúng hỏi:
Tên khốn ấy đâu?
Bạc lê khóc lóc nói:
Hắn bỏ chạy ra đường rồi, hắn chạy chưa xa đâu.
Tức thời bà con ùa ra đường tìm kiếm tên giết người. Đây nói về Tiên Nhân chạy gần tới nhà mà Cậu Chủ Trịnh Hạo vào ban sáng.
Thời Thấy Trịnh Hạo từ trong nhà chạy ra mặt mày tái xanh tái ngắt nói:
Ngươi mặt thêm cái áo ta vào.
Nói xong Trịnh Hạo liền cỡi cái áo đang mặt ra đưa cho Tiên Nhân và nói tiếp:
Còn cái nầy nữa ngươi cầm lấy cái nầy đứng đây đợi ta.
Nói xong Trịnh Hạo chạy trở vào cái nhà ấy Tiên Nhân cầm con dao dính đầy máu thật thà đứng đấy chờ đợi. Tiên Nhân bỗng nghe tiếng la khóc ầm ĩ từ căn nhà Cậu Chủ vào ban sáng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thấy bà con dân chúng đùng đùng chạy tới, rồi túa ra đường.
Bỗng có người la lớn:
Thằng giết người kia rồi. Ngươi chạy đâu cho thoát bắt hắn lại, bắt hắn lại, trói hắn lại. Báo Quan mau.
Tiên Nhân ngơ ngác không hiểu gì cả. Dân chúng la lên:
Hắn đang cầm con dao dính máu. Hắn là tên dâm tặc giết người.
Không bao lâu thì Quân binh kéo tới bắt Tiên Nhân trói lại. Tiên Nhân kêu:
Oan tôi không có giết người.
Khi ấy người phụ nữ cũng vừa chạy đến. Bạc Lê vừa nhìn thấy Tiên Nhân liền kêu gào lên:
Hắn đã biết chết chồng tôi, chính con dao nầy con dao dính đầy máu.
Tiên Nhân như chợt hiểu thì ra Cậu Chủ cùng người đàn bà dâm phụ kia hãm hại mình. Dân chúng kéo đến chật trong chật ngoài, có hai người thanh niên cũng vừa mới đến hai người đó chính là Trung Lý và Lan Lan. Trung Lý, Lan Lan thấy người bị bắt chính là Tiên Nhân thì sửng sốt.
Tiên Nhân cứ mãi kêu gào:
Tôi bị oan!
Người báo Quan nói:
Chính cái áo ngươi đang mặc, chính con dao đầy máu ngươi chối sao được.
Tiên Nhân nói:
Áo nầy là của Cậu Chủ tôi, con dao nầy cũng là của Cậu Chủ tôi. Không phải của tôi.
Nhưng ai tin điều đó. Lan Lan vẹt người xông vào nói với vị quan binh:
Quân binh bắt nhầm người rồi, người nầy đi chơi với chúng tôi cả ngày mới chia tay không lâu đâu thể giết người được.
Vị Quan binh nói:
Chứng cớ đành rành mà chối sao được. Dẫn hắn đi! Tống giam vào ngục chờ ngày quan trên xét xử.
Tiên Nhân nói:
Để tôi trả cái nầy lại cho người kia rồi bắt đi cũng không muộn.
Tiên Nhân nói:
Lan Lan, Đệ mau mò vào túi Huynh lấy túi bạc Huynh bị Cậu Chủ tráo đồ hãm hại oan cho Huynh quá.
Nhìn quân binh dẫn Tiên Nhân đi Lan Lan đau xót vô cùng nói với Trung Lý:
Mau về nói với cha tìm cách cứu Tiên Nhân kẻo không kịp.
Trung Lý nói:
Trong chuyện nầy có ẩn khúc gì đây.
Lan Lan nói:
Ẩn khúc cái gì tên Hạo Háo cùng con mẹ dâm phụ kia giết người rồi âm mưu đổ tội cho Tiên Nhân.
Trung Lý nhìn người phụ nữ tố cáo Tiên Nhân sát hại chồng mình. Cô ta đóng tuồng thật khéo nhưng Trung Lý cũng nhìn ra, tiếng kêu gào khóc giả che đậy âm mưu thâm độc của cô ta. Trung Lý chợt thấy một người đứng bên cô ả, lúc nầy cô ả đã nín khóc.
Trung Lý hỏi Lan muội:
Người đứng bên người phụ nữ khóc kể đó là ai?
Lan Lan nói:
Còn ai nữa, tên Hạo Háo mà ai không biết. Muội đã gặp hắn mấy lần. Hắn là tay cờ bạc có tiếng, ăn chơi có tiếng, lấy vợ người ta có tiếng. Hắn là con quỉ chuyên hại người.
Nói về Tiên Nhân bị quân binh dẫn đi với cái tội giết người hãm hiếp phụ nữ, dân chúng có người thương, có kẻ ghét cũng chẳng thiếu gì.
Những người mạt sát thậm tệ:
Tuổi trẻ đẹp trai thế kia mà bị chém đầu thời thật là tiếc quá, uổng quá. Con nhà ai mà thiếu giáo dục như vậy. Không lo chăm chỉ học hành cho nên người, ăn chơi sa đọa vào con đường tội lỗi.
Tên Nhân nghe những lời ấy trong lòng vô cùng đau đớn cuối đầu rơi nước mắt không dám ngóc lên.
Ai ngờ trước lòng con người gian ác
Hại đời mình ôi tan nát từ đây
Hỡi Cha Trời Cha có thấy có hay
Chết nào sợ, nhưng tiếng đời nhơ nhuốc
Ôi hàm oan, bao cảnh đời ẩn khúc
Máu lệ tràn, ôi bức xúc đắng cay.
Tiên Nhân bị tống giam vào ngục, nhưng tống mộ con chó vào rọ, chờ ngày đêm ra làm thịt, còn mình chờ ngày xét xử rồi đem ra hành quyết. Với Tiên Nhân tù đày, đánh đập không có gì đáng sợ mà sợ nhất là để lại tiếng xấu ở đời. Cọp chết để da, người ta chết để tiếng, chết trong sự nhục mạ, chết trong sự nguyền rủa của mọi người, thì còn gì đau đớn cho bằng. Nước mắt Tiên Nhân cứ chảy ra.
* * *
Hết phần 22, mời xem tiếp phần 23
* * *
PHẦN 23
Đây nói về Ông Chủ Trung Thiên Bá, giàu có nhất Hưng Châu. Đang cùng một số gia nhân từ xưởng đóng thuyền đi ra đến đoàn thuyền vận chuyển hàng hóa khảo sát kiểm tra. Trung Thiên Bá rất hài lòng, với cách sắp xếp vận hành của đoàn thuyền vận chuyển. Thứ lớp trước sau bài bản. Chờ cho đủ chuyến hàng là khởi hành phát xuất. Với nguồn thu vận chuyển hàng hóa nầy, hàng năm Trung Thiên Bá thu vô không biết bao nhiêu là vàng bạc. Không kém gì xưởng đóng thuyền, và đoàn thuyền đánh cá.
Ông Chủ Trung Thiên Bá cùng số gia nhân rời khỏi đoàn thuyền vận chuyển đến khảo sát xem xét tình hình của đoàn thuyền đánh cá. Cửa biển Tân Châu lúc nào thuyền bè cũng ra vào tấp nập hiển nhiên trong đó có ghe thuyền của Trung Thiên Bá. Trung Thiên Bá nhìn đoàn thuyền cỡ lớn cờ vàng tung bay phất phới có hơn trăm chiếc ra vào cửa Tân Châu có một số thuyền mới tân trang đại tu vừa qua nên trông đoàn thuyền đánh cá Trung Thiên Bá ra vẻ bề thế lắm. Hơn nửa tháng nay đoàn thuyền đánh cá lớn trúng lớn. Thu nhập lợi nhuận rất cao. Những người quản lý đoàn thuyền thấy Ông Chủ đến liền thi nhau hối hả vái chào. Cũng như trình lên sổ sách cho Ông Chủ xem coi. Ông Chủ Trung Thiên Bá tỏ vẻ hài lòng với khoản chi tiêu thu nhập hợp lệ, khen rằng làm ăn khá lắm.
Ông nói:
Cuối tháng nầy sẽ có khen thưởng.
Ông Chủ Trung Thiên Bá chuẩn bị đến kiểm tra chỗ khác thời có tiếng gọi:
Cha! Cha ở đây làm con tìm muốn hụt hơi.
Ông Chủ Trung Thiên Bá mắng yêu con gái. Ông nói:
Con gái gì lúc nào cũng như con trai, suốt ngày đi hết chỗ nầy đến chỗ khác.
Những người quản lý đoàn thuyền vừa thấy Lan Lan ai nấy khom mình chào hỏi:
Kính chào Cô Chủ.
Lan Lan nói:
Ta đã dặn kêu ta là Cậu Chủ quên rồi sao.
Những người quản lý đoàn thuyền đánh cá bị Lan Lan quở lặng thinh. Có người biết mình gọi sai liền gọi lại:
Kính chào Cậu Chủ.
Lan Lan khen:
Có thế chứ.
Lan Lan nắm lấy tay Ông Chủ Trung Thiên Bá nói:
Cha, Cha mau cứu một người.
Trung Thiên Bá kinh ngạc nhưng rồi Ông bật cười:
Con biểu Cha cứu con trai hay con gái.
Lan Lan nũng nịu nói:
Con nói thiệt không phải nói chơi đâu, người nầy Ông Chủ Kim Hoàng sẵn sàng bỏ ra mười lượng vàng chỉ cần anh ta chịu đến giúp việc cho Ông Ta.
Nghe nói đến Ông Chủ Kim Hoàng, thì Trung Thiên Bá có vẻ giật mình. Ông hỏi:
Lan Lan có chuyện đó sao?
Lan Lan liền kể lại tất cả đầu đuôi sự vụ. Không tin Cha hỏi Ca Ca sẽ rõ.
Trung Thiên Bá nói:
Trung Lý cũng biết chuyện nầy nữa sao?
Lan Lan nói:
Con trở về nhà tìm Cha không thấy, nên tìm đến đây, còn Ca Ca đi tìm hiểu lý lịch của người bị oan kia.
Ông hỏi lại:
Người thanh niên trẻ tuổi kia làm cái gì mà bị bắt.
Lan Lan nói:
Người ta vu khống cho anh ta giết người hãm hiếp phụ nữ.
Trung Thiên Bá nghe xong liền nghiêm mặt nói:
Không có lửa làm sao có khói. Thôi đừng xen vào chuyện người ta nữa.
Lan Lan cố thuyết phục:
Anh ta bị oan mà cha. Anh ta sáng giá lắm.
Ông hỏi:
Sáng giá là bao nhiêu?
Lan Lan nói:
Đừng nói đến mười lượng vàng, cả trăm lượng vàng cũng không mời được người ta làm việc cho mình đâu. Con người ấy lòng trung thành kinh khủng, trọng nghĩa, trọng tình không ai bằng, tay Hạo Háo đó là tay ngu đần mới hãm hại người tớ trung thành tình nghĩa như vậy.
Ông Chủ Trung Thiên Bá nghe con gái luôn miệng khen ngợi tán tụng người thanh niên bị bắt kia hết lời, Ông Lấy làm kinh ngạc, vì Ông quá hiểu con gái của Ông chưa bao giờ khen ai, thế mà mà hôm nay luôn miệng khen người thanh niên xa lạ kia không hết lời. Luôn miệng nhờ mình cứu đây không phải là chuyện lạ sao.
Ông Chủ Trung Thiên Bá bỗng nghiêm sắc mặt nói:
Khó đây, theo luật pháp Văn Lang chỉ cần tội hãm hiếp phụ nữ thì coi như bị tù chung thân rồi, bị đày ra nhà tù biên giới để sống chết bỏ xác luôn nơi đó, huống chi tội giết người, thời phải thường mạng e rằng cứu không được đâu.
Lan Lan nghe Cha nói thế liền rơi nước mắt, Ông sửng sốt hỏi:
Con quen người nầy lâu chưa?
Lan Lan nói:
Con cùng Lý Ca gặp người ấy mới đây thôi.
Nhìn sắc mặt đầy vẻ lo lắng của con gái ông. Ông không thể không xét lại.
Ông nói:
Về nhà hãy tính thử, còn có cách nào cứu được không.
Lan Lan nghe Cha nói thế vô cùng mừng rỡ nói:
Con biết cha có cách mà.
Ông vừa đi vừa suy nghĩ người thanh niên kia có gì đặc biệt, hình như con gái Ông kính mến lắm thì phải. Nhìn khu biệt thự rộng lớn của Ông Chủ Trung Thiên Bá, có những ngôi nhà tầng gác cao đến hai ba tầng. Chẳng khác gì lầu son gác tía, nơi cung Vương, Quan phủ, thì cũng đủ biết Ông Chủ Trung Thiên Bá nầy giàu đến cỡ nào nhìn thấy Cha đi khảo sát các đoàn làm ăn trở về. Trung Lý liền chạy ra tận cổng ngõ đón Cha.
Ông Chủ Trung Thiên Bá kinh ngạc hỏi:
Lại có chuyện gì nữa đây?
Trung Lý nắm lấy tay Cha nói:
Vô nhà con nói với Cha chuyện nầy.
Ông hỏi:
Có phải chuyện người thanh niên bị bắt kia không?
Trung Lý nhìn qua Lan Lan, Lan Lan gật đầu nói:
Muội thưa chuyện nầy với Cha rồi.
Ông Chủ Trung Thiên Lý vừa ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng trổ phụng thì Trung Lý nói:
Thưa Cha chỉ có Cha mới cứu được người nầy.
Ông ngắt ngang nói:
Vì sao Cha phải cứu người đó?
Trung Lý nín thinh, Lan Lan nắm lấy tay Cha nói:
Cha không cần người tài giỏi, không cần người hết lòng trung thành, không cần người chịu khó chăm làm sao? Như con đã nói với Cha rồi Ông Chủ Kim Hoàng sẵn sàng bỏ mười lượng vàng về làm cho đoàn thuyền ông ta, nhưng anh ấy không nhận lời vì còn phải qua Cậu Chủ quyết định.
Trung Lý nói thêm vào:
Người thanh niên ấy không phải là con người thường, có sức mạnh quật ngã một con voi, lại có lòng trung hiếu đáng kính vì con đã tìm hiểu lý lịch của người ấy rồi.
Lan Lan hỏi:
Anh ta có vợ chưa?
Đến khi phát hiện nói như thế thì khác gì nói rõ lòng mình hay sao Lan Lan thẹn đỏ mặt. Lan Lan làm gì qua mắt được Ông Chủ, vì Ông Chủ Trung Thiên Lý là người nổi tiếng tinh ý ít ai qua mặt được ông ta. Ông đã biết con gái Ông yêu thầm người thanh niên ấy rồi.
Và Ông đi đến một quyết định Ông hỏi Trung Lý:
Con nói rõ lý lịch người ấy cho Cha nghe.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, người thanh niên ấy tên là Tiên Nhân. Quê ở Hải Tân. Thôn Làng Chài, Cha Mẹ là Ông Bà Hạnh Đức.
Ông giật mình rồi hỏi:
Có phải là Ông Bà đánh cá nghèo đó phải không?
Đến Lượt Trung Lý kinh ngạc, Ông như lặng yên suy nghĩ một lúc, khi ông còn nhỏ rất nghèo Ông được Ông Bà Hạnh Đức tận tình giúp đỡ, mà còn truyền dạy cho Ông những đức tánh tốt đẹp, cách ăn ở đối xử với mọi người, đọc lòng người sẽ làm nên nghiệp lớn nhờ những lời truyền dạy tốt đẹp ấy mà Ông mới nên cơ nghiệp như ngày hôm nay.
Lan Lan thấy Cha yên lặng trầm tư suy nghĩ tưởng là Cha khinh người ta nhà nghèo liền nói:
Nghèo nào phải cái tội mà Cha.
Thấy con gái hiểu lầm mình Ông nói:
Gia đình người ta rất giàu con ạ.
Trung Lý, Lan Lan không hiểu cha mình nói cái gì ngơ ngác nhìn nhau. Ông nói:
Từ lâu lắm rồi Cha không gặp hai người đó. Họ không phải giàu về vật chất, mà giàu về đạo đức, vì họ không chú trọng về vật chất. Vì có đồng nào giúp người đồng ấy lấy gì mà giàu.
Ông nhìn Trung Lý nói:
Con kể tiếp về cuộc sống của Tiên Nhân đi.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, Tiên Nhân lên bảy tuổi thời Ông Bà Hạnh Đức qua đời. Tiên Nhân mồ côi phải đi xin ăn sống qua ngày. May gặp được Trịnh Lão Gia đem về nuôi. Được ba năm thì Trịnh Lão Gia qua đời, Tiên Sanh phải sống với người vợ kế của Trịnh Lão, nghe nói đâu bà vợ kế nầy đày đọa Tiên Nhân đủ thứ, nào là chăn bò, chân trâu, cày ruộng, chăn gà, chăn vịt, cả hàng nghìn con.
Lúc Trung Lý kể nếu có ai để ý thì thấy Lan Lan nước mắt ràn rụa.
Trung Lý nói:
Thưa Cha, một mình Tiên Nhân làm bằng hai mươi ngươi làm, làm đâu được đấy, làm đâu trúng đó, nhờ Tiên Nhân mà Trịnh Gia giàu lên thấy rõ. Trịnh Hạo là tay ăn chơi thấy Tiên Nhân có sức mạnh hơn người nên thường bắt đi theo làm người hầu Trịnh Hạo gian dâm với vợ tên bợm nhậu, tên bợm nhậu bắt được, rút dao chém hai tên dâm phụ, Trịnh Hạo liền giật con dao đâm cho tên bợm nhậu một phát chết ngay, hai tên gian dâm lập kế đổ tội cho Tiên Nhân.
Ông hỏi:
Con có chứng cớ hai tên gian dâm ấy lập mưu không?
Trung Lý nói:
Con chỉ suy đoán khó mà có được bằng chứng.
Ông Chủ Trung Thiên Lý hai con mắt bừng lên sáng ngời lên Ông nói:
Đừng nói gì mười lượng vàng mà cả trăm cả nghìn lượng Cha cũng quyết cứu cho được con người nầy.
Đến lượt Trung Lý, ngơ ngác ngẫm nghĩ không lẽ Cha hôm nay có vấn đề rồi sao. Ông Già nói cái gì cũng khó hiểu. Còn Lan Lan thời mừng thầm.
Nói về Tiên Nhân ba ngày nay ngồi co ro trong nhà lao nghĩ đến cuộc đời luôn gặp cảnh đen tối hết nỗi khổ nầy, đến nỗi khổ khác, không ngờ Cậu Chủ lại độc ác như thế tuyệt tình tuyệt nghĩa hại mình chết trong sự ô nhục. Tiên Nhân nghe tiếng chân người đi tới, liền nghĩ thôi mạng ta đã hết rồi, ta đi theo Cha Mẹ vậy.
Tên cai ngục bưng bát cháo trắng đút vào lỗ song nhìn Tiên Nhân nói:
Ăn cháo đi rồi chờ ngày vĩnh biệt cõi trần.
Tiên Nhân nghĩ đến cuộc đời không có người thân, không cha không mẹ, thì vĩnh biệt trần gian có gì luyến tiếc ba ngày nay không ăn uống gì, Tiên Nhân thấy con người mệt lả. Như không còn sức lực. Thôi ăn bát cháo cho đỡ đói khi nào chết cũng được.
Khốn khổ thay trong cảnh tù lạnh lẽo
Nghe nỗi buồn như dày xéo tâm linh
Ôi ngoài kia, vui sướng biết là bao
Như đàn chim tung cánh mãi bay cao
Đường số phận ôi cảnh đời nghiệt ngã
Nghe cơn lạnh từ song tù buồn bã
Thân ngục tù đầy buốt giá lao đao
Cô đơn thay trong kiếp sống tù lao.
* * *
Hết phần 23, mời xem tiếp phần 24
* * *