Thơ Văn mới đăng báo (Thanh Trắc Nguyễn Văn)

c8XBU3H.jpg


GoMHsy3.jpg



----------------------------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

3. Cứ tưởng làm thơ là dễ, không ngờ làm thơ khó còn hơn vác đá leo núi! Chỉ riêng tựa bài thơ thôi, hắn cũng phải mất gần ba ngày mới đặt tên xong cho bài thơ của mình. Lúc đầu tên bài thơ của hắn là “Trường ca nhớ em”. Sến quá! Thôi đổi lại là “Chuyện tình chàng sinh viên khoa lí” đi! Cũng không ổn, mình chỉ mới xin làm bạn nàng thôi mà, “tình” gì ở đây? Hay đặt tên cho giống một tác phẩm văn học nổi tiếng nào đó, chẳng hạn “Dế mèn lang thang nhớ”! Nghe kì kì làm sao ấy! Hay “Tình nhặt”, “Tình mòn” ? Không được, nàng đâu phải là người mất giá đến nổi cứ ra đường muốn “nhặt” ở đâu cũng được! Nàng chửi cho không có lỗ mà chui! Cái khó ló cái khôn, hắn chợt nhớ đã từng nghe loáng thoáng một bài thơ “Hãy yêu người khoa Văn” gì đó. Vậy bài thơ của mình sẽ có tựa là “Hãy yêu người sinh viên khoa Lí” vừa nồng nàn, vừa phù hợp với hoàn cảnh hơn!

Hắn viết thơ tương đối cũng khá lưu loát. Nhưng đến câu thơ thứ 1067: “Anh nhớ em trong đêm trường tĩnh mịch” thì hắn bị bí vần đến mấy ngày. Hắn lẩm nhẩm tìm vần mãi: lịch kịch, sụt sịt, khúc khích, thình thịch, té cái bịch! Thật bó tay chấm com với mấy cái vần thơ nhức đầu này. Ban đầu hắn dự định là làm thơ tự do không có vần cho dễ viết. Nhưng không ngờ hình như nàng đã đoán được ý định của hắn nên bắt hắn phải làm thơ có vần, có điệu hẳn hoi. Nàng nói nàng rất thích thơ mới của Xuân Diệu, Huy Cận, Nguyễn Bính... Thơ mà không có vần điệu đối với nàng không thể nào gọi là thơ được. Thật là ép người quá đáng mà! Khìn khịt, khin khít, xúc xích, âm lịch, thuận nghịch, xê dịch, ăn hột mít bụng rúc rích ngồi nhúc nhích? Hu hu quả thật bó chiếu với thơ!

Rồi cái ngày trọng đại ấy cũng đã đến! Hôm đó Bé Nơ bận chiếc áo dài trắng có thêu mấy câu thơ nổi tiếng của Hàn Mặc Tử trên tà áo trông rất đẹp. Còn hắn, hắn cũng diện bộ đồ oách nhất mới mượn của thằng bạn thân cùng lớp. Tên này có rất nhiều kinh nghiệm trong cách ăn mặc. Nó nói hắn phải bận bộ đồ này mới lãng mạn, mới chiếm được cảm tình của người đẹp. Có lí, khi gặp nàng, hắn thấy nàng khẽ cúi đầu mỉm cười. Điều lành đây! Hắn ưỡn người trân trọng trao cho nàng bản thảo trường ca “Hãy yêu người sinh viên khoa Lí” dày cộm viết tay gần năm mươi trang giấy học trò, rồi hồi hộp ngồi chờ đợi.

(còn tiếp)
 
cPoSFhv.jpg


gMsRd9P.jpg



----------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

4. Nàng đọc rất lâu, kiên nhẫn và tẩn mẩn từng dòng thơ một. Thỉnh thoảng nàng lại dùng bút đỏ đánh dấu những đoạn thơ vừa xem. Ôi, những dòng thơ mĩ lệ làm xao xuyến lòng mĩ nhân! Hắn “tự sướng” khen thầm và bỗng thấy mình hình như cao được thêm mấy phân!

Bốn mươi lăm phút rồi cũng trôi qua... vừa đúng bằng một hiệp bóng đá! Nàng vẫn với cây bút màu đỏ vẽ hai ô Điểm và Lời phê. Trong ô Điểm nàng cho hắn không điểm! Còn trong ô Lời phê nàng phê “Thơ con nòng nọc”! Hắn giận run:

- Sao lại không điểm? Sao lại là thơ con nòng nọc?

Nàng trả lời không buồn nhìn mặt hắn:

- Con cóc cái đẻ ra trứng, trứng nở ra nòng nọc con. Nòng nọc lớn đứt đuôi thành cóc. Trình độ thơ của ông chỉ mới là thơ con nòng nọc thôi, cần có nhiều thời gian mới đạt được trình độ thơ con cóc!

- Nghĩa là bạn chê thơ tôi quá dở?

- Cũng gần như vậy! Rất tiếc chúng ta không thể làm bạn của nhau được! Nhưng ông vẫn còn có cơ hội. Nếu ông không muốn tôi đánh giá thơ ông nữa, ông cứ làm thơ đăng báo đi, sẽ khách quan hơn. Nếu tờ báo nào chịu đăng thơ của ông, ông cứ đem tờ báo đó đến tìm gặp tôi. Tôi sẽ xem lại!

Nàng nói xong quay lưng đi thẳng bỏ hắn ở lại với sự cay đắng ê chề vì... bị con gái đẹp chê! Hắn nói vọng theo:

- Bạn nói thì phải giữ lời đó. Mình hứa sẽ có bài thơ đăng báo sớm nhất làm quà tặng cho bạn!

Nàng cười như không nghe thấy những gì hắn nói, cứ lặng lẽ đi xa dần...

Sau khi tốt nghiệp ra trường và nhận nhiệm sở dạy học xong, hắn tiếp tục “sự nghiệp” sáng tác thơ đăng báo như đã hứa với nàng. Cho đến lúc này hắn mới cảm nhận được những tủi nhục của cái nghiệp cầm bút. Tuần nào hắn cũng gửi ít nhất là mười bài thơ cho các tờ báo hắn quen biết nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ là ném đá vào khoảng không. Chẳng thấy tăm hơi các bài thơ đâu cả... Chắc là các bài thơ của mình đã làm bạn với các sọt rác hết rồi! Hắn cay đắng nghĩ thầm.

(còn tiếp)
 
ZeMpvga.jpg


crluSPF.jpg




Xin mời các bạn xem tiếp Phần 6 truyện ngắn "Nàng và hắn"

Thanh Trắc Nguyễn Văn rất cảm ơn tuần báo PC&Mobile đã cho đăng Truyện ngắn "Nàng và hắn" thành truyện ngắn nhiều kì trên báo. Đây là tự truyện (thật 90% và hư cấu 10%). Nhân vật chính trong truyện chính là Thanh Trắc Nguyễn Văn thời còn trẻ, một người không có năng khiếu văn chương. Bé Nơ cũng có thật (có điều do tế nhị, tên thật của cô không phải là Thu Hương như trong truyện). Một chuyện tình buồn nhiều kỉ niệm không vui của Thanh Trắc Nguyễn Văn khi còn là sinh viên...

----------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

6. Thời gian cũng là liều thuốc nhiệm màu làm hắn nguôi ngoai được phần nào nỗi đau đang gặm nhấm. Cầm bút viết thơ tiếp hay từ nay bẻ bút vĩnh viễn đây? Dù sao nàng cũng đã có chồng rồi mà? Sau khi suy nghĩ kĩ hắn quyết định vẫn tiếp tục theo đuổi con đường “mộng làm thi sĩ” còn đang dang dở. Muốn nói gì đi nữa nàng hoàn toàn không có lỗi. Còn hắn, chỉ có một lời hứa với người đẹp thôi mà hơn bốn năm trời vẫn không thực hiện xong. Người ta không đi lấy chồng cũng uổng! Phải tiếp tục thôi! Tiếp tục hành trình vì danh dự của một lời đã hứa!

Trồng cây rồi cũng có ngày ra quả. Thêm sáu năm nữa, khi Thu Hương đã có đứa con thứ ba, hắn mới có bài thơ được đăng báo đầu tiên! Rồi cũng thêm sáu năm nữa, hắn mới có một bài thơ đoạt được giải khuyến khích trong một cuộc thi thơ! Và đúng 23 năm sau, kể từ ngày có lời hứa oan nghiệt của hắn, hắn được vinh dự kết nạp vào Hội nhà văn...

Cô gái Việt kiều hẹn nhà thơ Phi Vũ lúc 6 giờ chiều. Nhưng chỉ mới hơn 5 giờ cô đã đến trước cổng nhà nhấn chuông. Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dáng dấp sang trọng, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Theo lời tự giới thiệu, cô từ Mỹ mới về nước chiều hôm qua.

- Thưa nhà thơ, nhà thơ đã xuất bản tất cả bảy tập thơ riêng rồi phải không ạ? Em muốn mua hết tất cả các tập thơ đó.

- Rất tiếc là sách đã bán hết rồi. Hiện giờ chỉ còn vài cuốn thơ bìa cứng để tôi dành tặng cho các nhà phê bình, các người bạn thân thiết nhất của tôi mà thôi. Không còn tập thơ dư nào để bán nữa đâu.

- Thưa nhà thơ, em sẵn sàng trả giá cao cho bảy tập thơ đó!

Nhà thơ Phi Vũ mỉm cười:

- Đã nói là không bán được rồi mà cô bé!

- Nói thật với nhà thơ em muốn mua làm quà tặng cho mẹ em. Mẹ em năm nay tuy đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn rất ái mộ thơ của nhà thơ nhiều lắm. Ngày nào bà cũng lên mạng tìm đọc thơ rồi ghi chép vào blog của mình. Cách đây một tuần em vào Blog của mẹ em, ngoài thơ của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Huy Cận,.. em thấy thơ của nhà thơ Phi Vũ chiếm đầy Blog của bà.

(còn tiếp 1 phần nữa là Hết)

 
n8ypAR2.jpg


NqK3vg8.jpg




Xin mời các bạn xem tiếp Phần 7 (Phần cuối) truyện ngắn "Nàng và hắn"

Thanh Trắc Nguyễn Văn rất cảm ơn tuần báo PC&Mobile đã cho đăng Truyện ngắn "Nàng và hắn" thành truyện ngắn nhiều kì trên báo. Đây là tự truyện (thật 90% và hư cấu 10%). Nhân vật chính trong truyện chính là Thanh Trắc Nguyễn Văn thời còn trẻ, một người không có năng khiếu văn chương. Bé Nơ cũng có thật (có điều do tế nhị, tên thật của cô không phải là Thu Hương như trong truyện). Một chuyện tình buồn nhiều kỉ niệm không vui của Thanh Trắc Nguyễn Văn khi còn là sinh viên...

----------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

7. - Thế ư? Thôi, để tôi tặng cho bà ấy bảy tập thơ làm quen vậy. Cô không cần phải mua.

- Nhà thơ làm em khó xử quá. Hay là nhà thơ cứ nhận tiền đi...

Nhà thơ Phi Vũ xua tay rồi lẳng lặng lấy bảy tập thơ bìa cứng và kí tặng:

- Tên mẹ cô là gì?

- Dạ Thu Hương... Lê Thị Thu Hương....

- Lê Thị Thu Hương nào? Có phải Lê Thị Thu Hương của trường Đại học Tổng Hợp Văn?

- Vâng, mẹ em nói có biết nhà thơ mà... Em là con gái út của mẹ em...

Nhà thơ Phi Vũ ngỡ ngàng nhìn cô gái ngồi trước mặt. Quả thật cô bé có rất nhiều nét đẹp giống Bé Nơ của ngày xưa. Mới thế mà đã hơn bốn mươi năm... Bằng giọng ngùi ngùi cô gái kể về những nỗi cô đơn hiện giờ của mẹ mình. Hai mươi năm trước, sau khi cùng chồng qua Mĩ định cư, Thu Hương và chồng li dị nhau. Họ có ba đứa con, chỉ có cô gái út là chịu ở lại với mẹ. Những năm gần đây sức khỏe của Thu Hương đã sa sút rất nhiều, bà luôn đau đáu nhớ về quê hương xứ sở. Đặc biệt bà rất thích những bài thơ của nhà thơ Phi Vũ viết về con người, viết về đất nước Việt Nam thân yêu.

Nhà thơ Phi Vũ khẽ thở dài, ông phóng bút viết ngay một bài thơ bốn dòng lên tập thơ tặng:

THU HƯƠNG

Mùa thu trong gió có hương
Một người trong nhớ có thương một người
Em đi ném vỡ tiếng cười
Chạy theo tôi nhặt đúng mười mảnh yêu.

Bên dưới bài thơ ông ghi một dòng chữ nguệch ngoạc để chú thích: Kỷ niệm ngày xưa "thơ con nòng nọc"! Bỗng nhiên một giọt nước mắt của ông rơi xuống, lành lạnh, lăn dài và làm nhòe nhoẹt đi những dòng chữ run rẩy vừa mới viết...


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
T0B6gyx.jpg


qMFprsh.jpg




MỘNG THI SĨ

Bé hãy dừng chân cô bé ơi!
Dừng chân cho anh nói đôi lời
Bé đến rồi đi, sao đi mãi…
Để chiều thu nhớ, lá thu rơi?

Anh đợi lâu rồi bé biết không?
Đợi từ mùa hạ đến mùa đông
Bài thơ mới viết đây tặng bé
Năm tuần thao thức viết mới xong.

Thơ anh dài lắm, thật là hay
Chuyện tình anh kể ở… cung mây!
Hằng Nga là bé, anh Chú Cuội
Gốc đa cùng tựa muốn lung lay!

Hằng Nga hoa hậu chốn thiên thai
Chú Cuội là anh cũng… đẹp trai!
Cây đa hóa một lâu đài lớn
Trăm năm tơ tóc kết duyên hài…

Nhưng sao bé đọc chỉ toàn chê:
- Thơ gì đã dở lại còn ghê!
Người ta còn bé, còn đi học
Cứ tán lăng nhăng chuyện ước thề…

Bé “hứ” rồi đi chẳng nói năng
Trời đang đổ nắng bỗng giá băng!
Tôi thề bỏ mộng làm thi sĩ
Bỏ cả gốc đa lẫn Chị Hằng…


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
fD2SqL6.jpg


XhSBXzl.jpg





Xin mời các bạn yêu thơ xem bài thơ Thu vừa được đăng trên Tạp chí Văn Hóa Phật Giáo

-------------------------------------------------------

THU

Nắng rơi một nửa con đường
Em đi một nửa nhớ thương vọng về
Cỏ vàng một nửa bờ đê
Tay cầm một nửa câu thề...
Nửa buông
Gió lay một nửa cánh chuồn
Lá thu một nửa nỗi buồn
Nửa thôi
Hoàng hôn một nửa chân đồi...

Trăng lên một nửa
Cuối trời
Nửa rơi.


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
4sv0sEW.jpg


HQqlwMO.jpg




CÔ HÀNG HOA

Nhìn hoa bỗng thấy một người
Nhìn người lại thấy nụ cười trong hoa.

Câu chào e ấp thiết tha
Lơ ngơ cánh bướm
Ai hoa?
Ai người?


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
3FfVnr3.jpg


ETmkKxX.jpg




ĐÊM NGỌC LAN

Ngỡ ngàng bên gốc ngọc lan
Hái màu hoa trắng muộn màng trao nhau
Mưa ngâu vỡ lạnh chân cầu
Giọt thương còn đọng, giọt sầu chưa vơi.

Nẻo xưa thơm trắng mây trời
Tuổi thơ thơm trắng chân đồi cỏ may
Ngọc lan thơm trắng cánh đầy
Áo em thơm trắng gió ngày lung liêng.

Người về mảnh nhớ chao nghiêng
Mảnh sao rơi xuống, mảnh liềm vắt lên.


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
cbjvKqP.jpg


iZHAXM6.jpg


Kính mời các bạn yêu thơ, đọc bài thơ viết về Tuổi học trò đã được đăng trên báo Tài Hoa Trẻ

------------------------------------

NGÀY XƯA

Ngày xưa có một bến đò
Tuổi thơ cùng nhảy lò cò mà chơi
Có lần nước mắt em rơi
Tim tôi rụng xuống rối bời nỗi đau
Em giành một nhánh bông lau
Nhường em, nhường hết trăng sao trên trời.

Ngày xưa có một khoảng trời
Xanh xanh lá nhãn cùng ngồi mộng mơ
Chuồn chuồn đậu xuống trang thơ
Thả con thuyền giấy lạc bờ bến thương
Bến thương cách mấy con mương
Em trao quả chín nối hương vào lòng.

Ngày xưa bảy sắc cầu vồng
Bây giờ mây trắng bềnh bồng trôi qua
Em giờ lên tỉnh học xa
Quên tôi, quên cả quê nhà nắng mưa
Nắng mưa là chuyện nắng mưa
Em xưa quên hết ngày xưa. Bao giờ?


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
jB7XXTU.jpg


wpgIFX9.jpg




Kính mời các bạn yêu thơ, đọc bài thơ viết về Động Phong Nha thuộc Vườn Quốc Gia Phong Nha - Kẻ Bàng (Quảng Bình), một trong 7 Di sản thế giới tại Việt Nam được UNESCO công nhận

-----------------------------

TẠM BIỆT PHONG NHA

Quảng Bình có động Phong Nha
Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông
Người đi nổi nhớ, chìm mong
Câu thơ gởi lại mãi bồng bềnh trôi.

Động Tiên tiên ở trên trời
Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ
Kìa em Mái Tóc mộng mơ
Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen…

Chén nồng cạn với đêm đen
Gió thu rạo rực cũng len lén về
Phong Nha sóng vỗ tứ bề
Nhanh tay hứng được câu thề tặng em.

Sông Son son sắt nào quên
Giọng hò xứ Quảng cứ chênh vênh sầu
Nụ cười em rải sông sâu
Trăm năm tôi vớt
Vẫn màu nhớ nhung…


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
eXMVDyw.jpg


0fBn0Aq.jpg




Kính mời các bạn yêu thơ đọc bài thơ Bạn Cũ, viết về ngày họp mặt của các bạn học cũ của tôi (học sinh trường Tân Định, Sài Gòn cũ).

Cô giáo chủ nhiệm lớp 9 chúng tôi tên là cô Chi đã mất từ lâu, mộ cô an táng ở Cái Thia (tỉnh Tiền Giang). Sau khi bàn bạc, vào tháng 10 năm 2018, chúng tôi đã cùng hẹn nhau mướn xe về Cái Thia, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang để được thắp lên mộ của cô giáo chủ nhiệm cũ những nén hương tưởng nhớ...

----------------------------------------------------------

BẠN CŨ

(viết tặng Văn Thể Tần và các bạn học trường Tân Định cũ)

Ngày họp mặt bạn bè hội ngộ
Chung tiếng cười, vai lại kề vai
Phải em không môi hồng, tóc ngắn?
Người xưa ơi nhớ lắm áo dài...

Thương biết mấy sân trường, lớp cũ
Hoa phượng bay thuở ấy ngậm ngùi
Trang lưu bút nhạt nhòa mực tím
Câu thơ nào nối trọn niềm vui?

Tay nắm chặt, bàn tay cùng nắm
Tóc như mây bạc nửa cuộc đời
Lời chưa nói nghẹn ngào muốn khóc
Đêm Sài Gòn lạnh lắm mưa rơi.

Ta đi hết thăng trầm dâu bể
Phút bên nhau chợt nhớ tên mình
Tình thân ái ngọt ngào kí ức
Tuổi xế chiều bỗng thấy bình minh.

Cùng hẹn nhé một ngày thăm lại
Mộ cô xưa cỏ đã xanh màu
Đàn chim cũ quay về bến cũ
Khói hương trầm lễ tạ trăng sao...


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
U5uMpkD.jpg


5HyFqVX.jpg



Mời các bạn yêu thơ đọc một bài thơ gợi nhớ về quê hương và tuổi thơ. Bài thơ này tôi viết khi có dịp đến Phan Rí vào những năm 1999 cuối thế kỷ trước.

---------------------------------------

NHỚ PHAN RÍ

Đã lâu lắm anh không về Phan Rí
Chạy theo em những tối bắt còng
Đuốc lấp loáng trên triền cát ướt
Soi gió lùa lạnh buốt mùa đông.

Em mười sáu mắt xinh tròn lúng liếng
Thả hồn anh đắm đuối những bãi bờ
Gã còng nhỏ vung đôi càng lớ ngớ
Ngo ngoe nhìn gắp vụng hạt sương mơ.

Biển một bên- dập dềnh chao sóng
Em một bên- tóc lộng mây trời
Còng trên cát anh vồ cứ trượt
Kỷ niệm cười lấp lánh ánh sao rơi.

Bên bếp lửa đôi mình ngồi nấu cháo
Nước chợt sôi lúng búng những nỗi niềm
Anh thêm củi chỉ thêm vào bối rối
Khói cay nồng đặc quánh bóng biển đêm.

Tô cháo ấy em rắc đầy hành lá
Còng ngọt đậm đà, gạch đỏ hơn son
Anh húp mãi cạn cùng nỗi nhớ
Đến bây giờ vị đầu lưỡi còn ngon!

Anh đi xa nhớ miền quê biển
Nhớ mắt em xưa, nhớ món cháo còng
Gió du lãng trải tháng ngày phiêu bạt
Bỗng lặng lờ neo nhớ bến mong...


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
sltKdGh.jpg


IQin3lo.jpg



Xin mời các bạn yêu thơ xem bài thơ Thơ Tình Facebook. Bài thơ viết tặng cho Phạm Thị Thu Hường, một bạn thơ nữ xinh đẹp trên Facebook.

---------------------------------------------

THƠ TÌNH FACEBOOK

Quen em, em đã có chồng
Add em, em đã tay bồng, tay mang...
Yêu em sao quá muộn màng
Muốn like một cái...
Bẽ bàng nên thôi.

Bây giờ duyên phận xa xôi
Không like em giận
Trách trời hay ta?

2018


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
tPZkA8s.jpg


DWOLRAw.jpg




Kính mời các bạn yêu thơ xem bài thơ Tiễn biệt hành đã đăng trên báo PC & Mobile. Bài thơ được Thanh Trắc Nguyễn Văn viết tặng cho một người bạn học chung lớp từ lớp 8 đến lớp 12 tên là Việt, khi Việt về thăm lại quê hương. Bạn Việt hiện đang định cư ở nước ngoài.

=============================

TIỄN BIỆT HÀNH

(tặng bạn Việt)

Người tên Việt tìm về đất Việt
Nhớ quê hương cây khế, vườn cà
Nhớ con đường khói rơm đi học
Ngày xa trường đỏ một mùa hoa.

Ta còn lại sỏi mòn ghế đá
Lá bàng bay man mác nỗi buồn
Kỉ niệm cũ chìm sâu trong cỏ
Nhặt lên cầm chỉ thấy mưa tuôn.

Ta gọi mãi mùa thu đã mất
Đâu học trò áo trắng tinh khôi?
Bến sông đó chiều vàng cỏ biếc
Thương bóng đò biền biệt xa xôi.

Người lại đi như thuyền ra biển
Lạy bóng tre, hương lúa, gốc tràm
Đêm tuyết lạnh vành trăng chợt thức
Tiếng ai hò nhớ nắng Phương Nam?

2018


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
Sửa lần cuối:
fOKIQmk.png


rsyRhYL.png




Thơ đăng báo thì nhiều nhưng ít khi có báo biếu. Tháng rồi tài khoản có báo tin là vừa nhận tiền nhuận bút của báo Vũng Tàu Chủ Nhật số 50. Thanh Trắc Nguyễn Văn phải vào trang điện tử của báo Bà Rịa - Vũng Tài để tìm thì mới biết bài thơ được đăng là bài thơ Ban Mê Mùa Bướm Bay. Không có tờ báo thôi đành chụp bài thơ trên trang web báo điện tử để làm minh chứng vậy.

==========================

BAN MÊ MÙA BƯỚM BAY

Ban Mê mùa bướm bay
Lá rơi từng mảnh gầy
Cà phê lung linh sánh
Ngọt ngào mà sao say?

Vẫy chào Sêrêpôk
Sông trôi khói phủ mờ
Chợt yêu trời Daklak
Thành phố chìm sương mơ.

Ché rượu cần Y miên
Rộn rã điệu cồng chiêng
Cạn đi chiều bụi đỏ
Bazan đất trời nghiêng.

Kìa ai như Đam San
Cưỡi voi vượt đại ngàn
Ngực trần màu sấm chớp
Hồn sử thi âm vang…

Phải em hay là hoa
Cúc Ban Mê mượt mà
Tiếng cười xuân sơn nữ
Em gùi về đâu xa?

Ban Mê mùa bướm bay
Nắng đẹp hơn từng ngày
Trang thơ vàng rụng khẽ
Thả hồn thu lên mây.

Daklak 2017


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
7Wfphj5.png


lSzXMTJ.png




Nhân dịp cuối năm Tuất, Thanh Trắc Nguyễn Văn kính mời các bạn yêu thơ đọc một bài thơ tình diễm lệ viết về Đà Lạt. Bài thơ này cũng đã được đăng trên báo Vũng Tàu Chủ Nhật và cũng trong tình trạng không có báo biếu. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã chụp lại ảnh bài thơ trên báo Bà Rịa Vũng Tàu điện tử để làm nguồn trích.

==================================

ĐÀ LẠT MÙA TRĂNG

Đà Lạt ta về để nhớ em
Nhớ mùa trăng trước ướt hương đêm
Xa em, xa cả mùa trăng ấy
Xa áo thu bay tóc gió mềm.

Đâu khúc đàn mơ bên suối thơ
Mảnh trăng chìm nổi giữa bơ vơ
Đồi Cù thuở ấy mình ly biệt
Hai nẻo chia xa nỗi đợi chờ.

Lung linh như nước hồ Xuân Hương
Mắt em buồn lệ mờ trong sương
Người đi nghiêng ngả vầng trăng lạnh
Ngả bóng trăng rơi rải mặt đường.

Ta đã xa rồi em cũng xa
Thương trời Đà Lạt hạt mưa sa
Thương màu trăng cũ soi trên áo
Áo lụa tình trăng sáng mượt mà.

Đá vỡ còn đây vọng dấu chân
Một thời lóng ngóng bước bâng khuâng
Một thời hai đứa cùng xây mộng
Mộng cũng chia tan chẳng được gần.

Lấp loáng đồi thông những bóng mây
Những mùa trăng biếc, biếc trên cây
Ta qua phố cũ buồn muôn lối
Áo trắng ai bay gió lạnh đầy?


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
xjUTdNU.jpg




Đầu Xuân Hội Nhà Văn Tp.HCM, chi hội Bến Nghé có tổ chức thi thơ Mừng Xuân 2019. Có khoảng gần 100 nhà thơ của Hội Nhà Văn Tp.HCM dự thi. Do toàn là các nhà thơ của Hội Nhà Văn thi thơ với nhau, điểm thi đạt được rất sít sao, nên giải thưởng được chia làm 5 giải: Nhất, Nhì, Ba, Tư và Khuyến Khích. Giải Nhất thuộc về về nhà thơ Khaly Chàm với bài thơ "Lời chào mùa xuân". Riêng Thanh Trắc Nguyễn Văn may mắn được Giải Tư với bài thơ "Xuân hồng".

Đầu Xuân Kỷ Hợi, Thanh Trắc Nguyễn Văn xin được gởi tặng bài thơ Xuân này, với ước mong: Chúc ai chưa có người yêu sẽ có được người yêu trong năm mới, một "Xuân hồng" thật nhiều hạnh phúc trong cuộc sống.

===================

XUÂN HỒNG

Xuân về
Trong tiếng hát em
Tình tang con nhện thả rèm
Giăng tơ…
Nhớ nhau cá lặn, sao mờ
Ngựa ô khớp bạc hẹn chờ trăm năm.

Xuân về
Trong khúc nguyệt cầm
Điệu Nam Xuân
Dây bỗng trầm tìm nhau
Hoa Mai nhắn với Hoa Đào
Bắc Nam đua nở sắc màu hòa ca.

Xuân về
Trong nắng thướt tha
Từng đàn chim én là đà lượn bay
Ai cười má thắm hây hây
Xuân hồng ửng chín
Là ngày yêu em…

2019


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
Jgl6DlN.jpg




NGÀY HỘI THƠ VIỆT NAM NĂM 2019 TẠI SÀI GÒN

Ngày Hội thơ Việt Nam - Tết Nguyên Tiêu Kỷ Hợi 2019 được tổ chức tại Trụ sở Hội Nhà Văn Tp.HCM số 81 Trần Quốc Thảo vào đúng rằm tháng giêng âm lịch mỗi năm.

Theo sự sắp xếp và giải thích của Hội Nhà Văn thì Thanh Trắc Nguyễn Văn thuộc Chi hội Gia Định (vì đang giảng dạy ở trường Võ Thị Sáu thuộc quận Bình Thạnh). Lều thơ của Chi hội Gia Định có ảnh chân dung của Thanh Trắc Nguyễn Văn và bài thơ Tìm xuân (do Ban tổ chức tuyển chọn). Bài thơ này Thanh Trắc Nguyễn Văn viết tặng cho một cô giáo dạy toán xinh đẹp năm 2004, đã được đăng trên nhiều tờ báo Xuân.


TÌM XUÂN

Mùa đông chim yến phương nào?
Tìm em vượt biển trăng sao anh tìm
Sao em không vớt nỡ dìm
Để hồn anh mãi nổi chìm lênh đênh?

2004
(Tuyển tập thơ Phù Sa Của Gió - NXB Văn Nghệ 2007)


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
FV6gVVr.jpg


86pNsYI.jpg



Xin được giới thiệu đến các bạn yêu thơ một bài thơ viết về quê hương Bến Tre, đã đăng trên báo PC & Mobile số Tết Niên

=============================

SÔNG CA

Bến Tre lắm bến nhiều dừa
Xuồng ai vừa đến để vừa quen nhau
Câu mời con nước nao nao
Xuống xuồng xuồng cũng lao chao tiếng cười.

Cùng chèo chèo vọng mùa vui
Thấy ta lóng lánh, thấy người lung linh
Một mình hát với một mình
Lục bình xuôi với lục bình sóng đôi.

Bềnh bềnh một áng mây trôi
Bồng bồng một cánh chim trời hữu duyên
Em về nón lá nghiêng nghiêng
Hoàng hôn tím tím ngả miền chiêm bao.

Đường bờ cao thấp thấp cao
Có hay không có nẻo vào tương tư?
Vườn chiều chiều lá sang thu
Vẩy trăng mười tám thả từ từ lên.


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
903oEWc.jpg


IHvYamy.jpg




MỘT CHIỀU TRÊN BẾN HƯƠNG GIANG

Một chiều trên bến Hương Giang
Ngó em tôi bước xuống nhầm "thuyền ni"
Em cười "Sao hỉ?" mà chi
"Rứa răng" gửi lại còn gì hồn tôi!

Bây chừ mây trắng xa xôi
Thuyền sang bến nớ biết nơi mô tìm?


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
Top