Thơ Văn mới đăng báo (Thanh Trắc Nguyễn Văn)

eWXiET.jpg


KR58e4.jpg
 
NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 4 - Hết)

Vua Lê Thái Tổ hỏi anh em Trịnh Long:

- Trước khi mất, quan Thái úy Tả tướng quốc có nói gì thêm không?

Phó tướng Trịnh Long cúi đầu vòng tay tâu:

- Dạ, bẩm tấu Hoàng thượng, trước khi mất Trần tướng quân có nhìn lên trời xanh và nói: “Tôi với Hoàng thượng cùng mưu cứu nước, cứu dân, nay sự nghiệp lớn đã thành, Hoàng thượng nghe lời gièm mà hại tôi. Hoàng thiên có biết không?”

Vua Lê thở dài:

- Hiểu ta chỉ có Trần Nguyên Hãn, trách ta cũng chỉ có Trần Nguyên Hãn!

Bọn quan Trịnh Hoàng Bá, Nguyễn Tông Chí, Lê Đức Dư, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản… cùng vội bước ra tâu:

- Bẩm tấu Hoàng thượng, đó chỉ là những lời của kẻ phản nghịch! Xin Hoàng thượng đừng bận tâm!

Vua Lê Thái Tổ giận dữ quát:

- Các ngươi câm miệng hết cho trẫm! Những mật tấu đầy ác ý của các ngươi đã giết chết một bậc đại công thần của triều đình! Đừng mở lời sàm tâu nữa!

Đám gian thần Trịnh Hoàng Bá hoảng sợ quỳ mọp trước sân rồng. Vua Lê gọi:

- Lê Sát, Lê Văn Linh!

Lê Sát, Lê Văn Linh cùng dạ một tiếng rồi bước ra vòng tay cúi đầu nói:

- Chúng thần là Huyện thượng hầu Lê Sát, Hương thượng hầu Lê Văn Linh xin được đợi lệnh.

- Hai ngươi hãy thay mặt trẫm tường trình cái chết của quan Thái úy Tả tướng quốc cho bọn mật sứ nhà Minh biết và nói rõ với chúng là con cháu nhà Trần hiện giờ không còn ai nữa. Nếu bọn chúng vẫn còn tiếp tục muốn gây khó dễ, hai ngươi cứ nói thẳng: Tuy đã tra vào vỏ khá lâu nhưng gươm của nghĩa quân Lam Sơn ta vẫn còn đủ sắc bén, vẫn còn đủ khả năng tạo nên những chiến công oanh liệt khác không kém gì trận thành Xương Giang, trận ải Chi Lăng… của hai năm trước! Đã đến lúc chúng ta phải dạy cho bọn người phương Bắc này phải biết điều hơn!

Ngừng một hồi lâu, nhà vua nghẹn ngào nói tiếp:

- Mười năm nằm gai nếm mật trẫm đã nhiều lần rơi nước mắt vì chứng kiến sự lần lượt ra đi của những dũng tướng như Lê Lai, Đinh Lễ, Lý Triện… Hôm nay, không ngờ trong khi thiên hạ đã thái bình, trẫm vẫn còn phải mất thêm một danh tướng Trần Nguyên Hãn… Có ai hiểu được nỗi đau này của trẫm?

Đình thượng hầu Đinh Liệt vội bước ra ngập ngừng tâu:

- Bẩm tấu Hoàng thượng, tuy bị giam trong ngục đã lâu nhưng Quan phục hầu Nguyễn Trãi vẫn luôn một mực giữ lòng trung với vua, không dám buông một lời oán thán...

Nhà vua thở dài hồi lâu rồi nói:

- Khanh hãy thay trẫm vào ngục ban chiếu chỉ truyền lệnh thả Nguyễn Trãi ra. Khanh cũng là bạn tri kỉ của Quan phục hầu, nên trẫm cũng lệnh cho khanh hãy tìm lời an ủi để Nguyễn Trãi được yên lòng!

Như chợt nhớ ra điều gì, nhà vua lẩm bẩm:

- Sau này con ta lên ngôi rất cần những người có tài năng đức độ như Nguyễn Trãi phò trợ...

Vua Lê Thái Tổ bất ngờ rời khỏi ngai vàng lững thững đi về phía hậu cung. Đám cận vệ quân và bọn thái giám đang đứng hốt hoảng vội hô “Hộ giá!”, rồi cùng chạy theo hộ tống nhà vua ra khỏi sân chầu. Các quan văn võ kính cẩn nghiêng mình vái chào hướng nhà vua vừa đi, trao đổi hồi lâu rồi từ từ giải tán.

Trong điện chỉ còn lại hai anh em phó tướng Trịnh Long, Trịnh Hổ đứng lặng lẽ nhìn nhau. Có một điều mà hai anh em Trịnh Long không nói cho vua Lê biết và cũng không dám nói cho một ai biết. Đó là ngày hôm ấy khi họ đã bơi được vào bờ, thuyền của Trần Nguyên Hãn và 40 lực sĩ khi đó đã chìm mất dưới dòng nước sâu thẳm, bỗng có một con dê với bộ lông trắng dài tuyệt đẹp lao vút lên khỏi mặt nước. Con dê nhẹ nhàng bay cao lên trời xanh, lượn một vòng rất xa rồi bay thẳng về hướng núi Yên Tử. Ngồi trên lưng con dê trắng là một vị võ tướng dáng thật lẫm liệt oai phong, người đó không ai khác hơn chính là Trần Nguyên Hãn…

2016


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
THÁNG NĂM

Tháng năm nhớ mẹ mua trầu
Khói hương lệ ứa nhúng màu hương cau.

Tháng năm trăng bỗng lên cao
Mảnh sương rơi lại làm sao sân vườn.

Tháng năm nắng nửa con đường
Nửa kia mưa ướt lời thương cuối mùa.

Tháng năm quét lá sân chùa
Gặp ni cô lá hóa bùa tương tư!

Tháng năm bướm đậu mù u
Câu kinh mặc kệ đi tu một mình

Tháng năm thơ dán cột đình
Giọng hò, giọng lý rập rình tìm nhau.

Tháng năm em cởi yếm đào
Ta men cổ tích lạc vào thiên thai.

Tháng năm thả oán hận bay
Phóng sinh bóng tối
Hứng đầy bình minh!


Thanh Trắc Nguyễn Văn




fNP6EF.jpg


NKS8Bt.jpg
 
3EOJb5.jpg


de3R4W.jpg




QUA TRƯỜNG CŨ

Con đường xưa là lá
Lá bây giờ thành hoa
Hoa phượng hồng lệ đỏ
Đỏ mắt nhớ người xa.

Tóc em xưa là gió
Gió bây giờ thành mây
Mây lặng lờ cuối phố
Ai buồn mây có hay?

Áo em xưa là nắng
Nắng bây giờ thành mưa
Mưa oà rơi vụn vỡ
Trắng lạnh mờ lối xưa.

Ngôi trường xưa là nhớ
Nhớ bây giờ thành thương
Thương một thời thơ dại
Mực tím rơi bên đường.


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
Sửa lần cuối:
n6qs46.jpg


hP9VUO.jpg




KHÚC HÁT NGÀY RA TRƯỜNG

Thôi, từ giã giảng đường
Từ giã tuổi sinh viên
Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ
Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở
Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay.

Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây
Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác!
Tạm biệt nhé con đường về xanh mát
Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi?

- Em sẽ về miền đất ấy xa xôi...
Lời nói khẽ như bao lời muốn nói
Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới
Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều.

Họ bên nhau chưa nói được nhiều
Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc!
Để những ước mơ thầm thì khẽ hát
Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi...

1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
MUUlsg.jpg


HPqlhS.jpg




TÌNH ĐÁ

Đừng khóc cho đá
Đá có khóc đâu?
Đừng đau với đá
Đá chẳng âu sầu.

Anh yêu nồng thắm
Em lại hững hờ
Bỏ anh hóa đá
Giữa trời bơ vơ.

Hãy nghe lời đá
Thầm thì cỏ sương
Hãy ngắm vân đá
Xanh tình đơn phương.

Dẫu tình hóa đá
Đá tạc vào đời
Dẫu lời hóa đá
Đá gào biển khơi.

Dẫu hồn hóa đá
Đá vọng trong chiều
Dẫu tim hóa đá
Đá hát lời yêu.

Lời yêu của gió
Lồng lộng ngất ngây
Lời yêu của mây
Bình minh rực đỏ.

Tình anh là gió
Tình anh là mây
Gió mây hóa đá
Tình còn hương bay.

Yêu anh em nhé
Sao đành xa xôi
Để anh hóa đá
Giữa trời đơn côi?


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
9L8S1R.jpg


IxexLk.jpg



DÒNG SÔNG QUÊ HƯƠNG

Có một dòng sông
Trái cà na rơi bập bõm
Ta và em
Chung chiếc thuyền thơ bé
Đuổi tìm nhau qua ánh mắt dại khờ.

Có một dòng sông
Cha đi từ thời Vệ quốc
Mẹ ngồi thả chờ mong
Từng chiếc lá thời gian
Cháy vàng nổi nhớ
Ngược sóng bềnh bồng.

Có một dòng sông
Ta quay lưng ngỡ không bao giờ trở lại
Ảo mộng quay cuồng
Phiêu bồng mê mải
Ta ở đâu?
Em ở đâu?
Đường đời xô đẩy
Một chiều
Ta bỗng thấy
Trái tim mình lặn hụp giữa dòng sông...


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
AXKHEv.jpg


iP1VjM.jpg




ƯỚC MƠ XƯA

Ngày xưa mười tám
Em, con bé ngơ ngáo có mái tóc dài với chiếc nơ màu tím
Anh, thằng con trai lặng lẽ cùng những bài thơ ngô nghê cất sâu trong cặp
Đứa thích thành cô giáo nhạc
Đứa mơ làm thầy giáo văn.

Cổng trường khép lại
Đường đời mở ra...
Toàn những gương mặt bịt khẩu trang kín mít
Toàn những bánh xe đầy bụi khói lăn vòng chen chút
Không còn những bài thơ lấp lánh
Không còn những nốt nhạc long lanh
Chỉ còn những đồng tiền nổi trôi, xuôi ngược.

Em so đo
Anh tính toán
Em theo chồng hối hả
Anh buông thả những giấc mơ
Mình lạc nhau giữa dòng thời gian mờ hun hút...

Rồi một ngày gặp lại trên con đường đầy những mảnh đá đau thương vụn vỡ
Nắng chiều thu bạc phết nửa mái đầu
Có phải là em
Con chim vàng anh trong lồng son sặc sỡ?
Có phải là anh
Gã đàn ông hãnh tiến
Mang chiếc mặt nạ có nụ cười rạng rỡ?

Ta nhớ lắm
Cùng quay về trường cũ
Những cành phượng hồng
Vẫn còn treo trên đó
Đỏ rực những ước mơ...

2018
(Tập thơ Nghêu Ngao Ca - NXB Hội Nhà Văn 2018)


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
qsEKMq.jpg


gIAslM.jpg




NHỚ BẠN CŨ

Đâu rồi người ấy ngày xưa
Nụ cười tóc ngắn
Tuổi vừa tròn trăng?

Người đi biền biệt tháng năm
Giọt mưa trường cũ
Gọi thầm
Tên ai...


Thanh Trắc Nguyễn Văn



Ghi chú: Nguyễn Văn Tạo trong bài báo là bút danh khác và cũng là tên thật của Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
HuvACK.jpg


GX1Quu.jpg




BẠN CŨ

Ngày họp mặt bạn bè hội ngộ
Chung tiếng cười, vai lại kề vai
Phải em không môi hồng, tóc ngắn?
Người xưa ơi nhớ lắm áo dài...

Thương biết mấy sân trường, lớp cũ
Hoa phượng bay thuở ấy ngậm ngùi
Trang lưu bút nhạt nhòa mực tím
Câu thơ nào nối trọn niềm vui?

Tay nắm chặt, bàn tay cùng nắm
Tóc như mây bạc nửa cuộc đời
Lời chưa nói nghẹn ngào muốn khóc
Đêm Sài Gòn lạnh lắm mưa rơi.

Ta đi hết thăng trầm dâu bể
Phút bên nhau chợt nhớ tên mình
Tình thân ái ngọt ngào kí ức
Tuổi xế chiều bỗng thấy bình minh.

Cùng hẹn nhé một ngày thăm lại
Mộ cô xưa cỏ đã xanh màu
Đàn chim cũ quay về bến cũ
Khói hương trầm lễ tạ trăng sao...

2018


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
vQRVBY.jpg


iI11Um.jpg



Xin mời các bạn yêu thơ xem bài thơ được viết tặng cho một người bạn thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn đã qua đời khi cô ấy tuổi còn rất trẻ.

-------------------------------

BIỆT KHÚC

(Khóc bạn thơ Nguyệt Thảo)

Tạm biệt nhé
Vành trăng ngoan của cỏ
Áo mỏng em bay tha thướt về trời
Ta ở lại với nỗi buồn của gió
Mãi lang thang tìm từng mảnh sao rơi.

Mong manh thế?
Những vần thơ nạm ngọc
Bỗng vỡ tan trong bão táp vô thường
Thiên thần hát
Hay thiên thần bật khóc?
Cung đàn trầm lấp lánh những hạt sương.

Em đi mãi
Với nụ cười trong mắt
Dẫu nhánh cỏ thơm sớm gãy vụn xa lìa
Bóng nguyệt ấy sáng nay vừa lặn tắt
Sẽ lại sáng bừng
Nửa quả đất
Phía bên kia...


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
1R67of.jpg


MYqQ1A.jpg




Xin mời các bạn xem bài thơ đã được đăng trên báo Văn Hóa Phật Giáo

-----------------------------------------------

NÁO ĐỘNG

Ta buồn náo động thời gian
Phím đàn vọng giữa tay ngoan ngủ vùi
Tìm em ngày chủ nhật cười
Lời ca gởi gió
Gió lười không đưa!

Ta buồn náo động âm xưa
Lá trăng rốp rộp vỡ mùa heo may
Mưa rơi ướt bóng hình hài
Bước chân hóa thạch một ngày không em!


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
bLFQ2E.jpg


twmQ8q.jpg



NỤ TẦM XUÂN

Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
(Ca dao)


Người về tìm nụ tầm xuân
Thương màu hoa bưởi trắng ngần chợt tan
Mây buồn từ dạo lang thang
Vườn cà thuở ấy cũng hoang phế sầu.

Hỏi gì khi cá cắn câu
Khi chim xanh đã nhốt vào lồng son
Tiếc câu thề biển hẹn non
Nước chưa chảy, đá đã mòn. Ly tan.

Người ta cau bạc trầu vàng
Nên tơ chỉ thắm để nàng sang sông
Trầu tôi một mớ ba đồng
Ngẩn ngơ đem thả ngược dòng ca dao.


Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
YxlEKr.jpg


Zr17Pt.jpg




QUÊ NGHÈO

Một hôm gom nắng ta về
Gặp em ngồi xõa tóc thề dưới hiên
Tang bồng còn được chút duyên
Trao em mừng thấy cười nghiêng má hồng.

Một hôm gió lạnh bờ sông
Thương cha mòn mỏi gánh gồng hoàng hôn
Con tôm cái tép quá khôn
Vớt lên chỉ thấy mảnh hồn rong rêu.

Một hôm nghe tiếng quạ kêu
Nửa đêm thao thức chị khêu ngọn đèn
Người đi biền biệt nhớ quên
Thủy chung hóa lá rụng thềm cuối thu.

Một hôm nhớ giọng mẹ ru
Con quỳ khóc dưới dốc mù bụi xa
Bỏ quê quên mất mẹ già
Con đường gánh cải giờ là khói hương…

Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
V6k71D.jpg


rDgViN.jpg


Rất cảm ơn tuần báo PC&Mobile đã cho đăng Truyện ngắn "Nàng và hắn" thành truyện ngắn nhiều kì trên báo. Đây là tự truyện (thật 90% và hư cấu 10%). Nhân vật chính trong truyện chính là Thanh Trắc Nguyễn Văn thời trẻ, một người không có năng khiếu văn chương. Bé Nơ cũng có thật (có điều tên thật của cô không phải là Thu Hương như trong truyện). Một chuyện tình buồn nhiều kỉ niệm không vui của Thanh Trắc Nguyễn Văn khi còn là sinh viên...

------------------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

1.
Họ đi học vẫn thường gặp nhau. Lúc thì chạy xe cùng chiều. Lúc thì chạy xe ngược chiều. Lúc thì cùng ngồi ăn ở một quán ăn, hoặc cùng ngồi uống ở một quán nước. Nhưng dù có mong muốn đến mấy hắn cũng vẫn chưa tìm được ra cách làm quen với nàng để có thể cùng nàng ngồi chung một bàn, trao đổi với nàng chung một câu chuyện.

Hắn vẫn thầm gọi nàng là Bé Nơ mặc dù từ lâu hắn đã biết tên nàng là Thu Hương. Bé Nơ thường cài trên tóc một chiếc nơ hoa màu trắng rất đẹp mỗi khi đi học. Có một lần mãi lo ngắm nàng và chiếc nơ mà hắn đã phải va đầu vào cột điện! Khỏi phải nói Bé Nơ xinh lắm. Chân dài, nước da trắng, má lúm đồng tiền. Mỗi khi Bé Nơ mặc áo dài trông nàng chẳng khác nào một hoa hậu vừa mới đăng quang!

Còn nàng, nàng không cần biết hắn là ai, nói chi là đến tên họ của hắn! Trong mắt của nàng, hắn chỉ là một tên phiền phức, không hiểu sao thỉnh thoảng nàng lại phải bị gặp để nàng ăn mất ngon, ngủ thấy toàn ác mộng. Nói đâu xa hôm qua nàng đang ăn cơm tấm vừa thoáng thấy bóng hắn dắt xe tới nàng đã nhai phải hột sạn làm ê ẩm hết hai hàm răng! Còn buổi chiều nàng cùng các cô bạn chung lớp đang đứng chụm nhau ăn táo trước cổng trường, hắn vừa lò dò đi qua cũng khiến nàng giật mình vì nàng phát hiện mình đã cắn đứt nửa con sâu táo! Nàng vẫn thường rủa thầm hắn là tên Bốn Mắt xui xẻo. Nàng học Đại học Tổng Hợp Văn. Còn hắn học Đại học Sư Phạm Lí. Hai trường nằm kề sát nhau nhưng không hiểu sao hắn thấy vẫn còn xa xôi quá!

Trưa nay, trời dịu mát, nhiều mây, không mưa, biển không động - nói chung là thời tiết rất tốt cho mọi cuộc hò hẹn. Nàng ngồi một mình trong quán nước nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Giọng ca sĩ Khánh Ly trầm buồn, đầy chất liêu trai. Hết Diễm xưa, Hạ trắng rồi đến Cát bụi. Âm nhạc thật tuyệt vời, nàng lim dim nhắm mắt thưởng thức. Bỗng nghe “rầm” một cái! Một gã bốn mắt vấp vào cái bàn của nàng khiến li nước trên bàn rung rinh suýt đổ. Nàng mở mắt ra thì lại thấy hắn:

- Này ông, đi đứng cái kiểu gì vậy?

- Xin lỗi bạn, mấy bàn kia không còn chỗ trống. Cho mình ngồi đây nghe?

(còn tiếp)
 
PoEnpN.jpg


HlG4u9.jpg


----------------------------------------------------

NÀNG VÀ HẮN

2. Nàng nhìn quanh, quả thật bàn nước nào cũng chật cứng người. Nàng miễn cưỡng gật đầu, thật phiền phức!

- Bạn tên là gì?

- Tôi tên Bạch Tuyết!

- Ủa, bạn tên Thu Hương mà?

- Ừ, trước kia tôi tên là Thu Hương nhưng từ bây giờ, sau khi gặp ông tôi quyết định đổi tên thành Bạch Tuyết, được chưa?

Hắn cười bẽn lẽn:

- Ý của bạn mình là chú lùn vì mình cao không bằng bạn đúng không?

- Ừ, ông cũng có chút ít thông minh đó! Nàng trả lời với bộ mặt quạu đeo.

Sau khi gọi nước hắn im lặng rất lâu. Nàng cũng cảm thấy dễ chịu vì không bị quấy rầy. Khi nàng sắp đứng lên ra về thì hắn lại ấp úng, miệng cứ như đang ngậm hột thị:

- Bạn này, mình có thể làm bạn với bạn được không?

Trời ạ, đĩa đen suy dinh dưỡng mà đòi đeo chân hạc vàng siêu mẫu! Nàng quan sát hắn. Chẳng có gì đặc biệt! Gương mặt thì thua xa diễn viên Singapore Lâm Chí Dĩnh, ăn nói thì lắp bắp thua xa MC Thanh Bạch, thân hình thì không bằng một phần mười của vận động viên thể hình Phạm Văn Mách. Thế mà cũng muốn làm quen ư? Hắn chỉ đáng xếp vào loại “fan cuồng” của nàng thôi!

- Ông học Đại học Sư Phạm phải không? Khoa gì?

- Mình học khoa vật lí.

- Còn tôi khoa văn. Nói thật với ông, tôi không thích có bạn là khoa toán hoặc khoa vật lí. Những người này tính tình khô khan, võ biền lắm.

- Bạn cho mình cơ hội đi. Mình hứa sẽ cố gắng sửa đổi những gì mà bạn muốn, bạn yêu cầu!

Nàng lẳng lặng đưa cho hắn xem tập san Áo Trắng:

- Tôi học văn nên thích sáng tác thơ lắm. Tờ báo này có đăng bài thơ của tôi nè! Ông về sáng tác cho tôi một bài thơ đi. Nếu tôi đọc được tôi sẽ cho ông làm bạn của tôi. Còn nếu bài thơ của ông không đạt, xem như tôi và ông không có buổi gặp gỡ ngày hôm nay!

Nàng không ngờ hắn lại hí hửng ra mặt và dễ dàng chấp nhận điều kiện của nàng. Hắn bảo hắn cũng thích làm thơ lắm. Ừ, làm thơ mà dễ ư? Cứ chờ xem!

(còn tiếp)
 
Top